Hôn Nhân Có Điều Kiện

Chương 48: Báo tên cho tao!



Cao Dương nói xong liền móc điện thoại ra, muốn gọi điện cho bên giam giữ. Nhân viên kia liền hoảng hốt, nhào lên giật lấy điện thoại của Cao Dương ném bay đi.

“Cao tổng…tôi làm…tôi làm…anh đừng gọi…”

Cao Dương nhìn điện thoại của mình bị ném đi. Tức đến muốn nổ phổi.

“Mẹ mày gan lắm!”

Hắn ngoắc tay một cái cho đám vệ sĩ của mình tiến lên.

“Đánh nó! Giữ lại một cái mạng là được. Đừng đánh lên mặt.” Dù sao cũng cần người đi dụ dỗ thằng Khâu Tịnh. Mặt mũi bầm dập thì dụ kiểu gì?

Cảnh sát Thiệu ở bên ngoài nghe thấy tình huống trong kia, bình tĩnh liên hệ cho bên giải cứu.

“Đã cứu được người ra chưa?”

“Trong vòng 10 phút nữa, sẽ giải cứu xong.”

“Ừ.”

Cảnh sát Thiệu lại ra lệnh cho bên của mình: “Đợi tôi ra hiệu thì lập tức xông vào.”

Bên trong, Cao Dương nhìn tên hại mình sắp mất trắng công ty bị đánh lăn lê bò lết dưới đất, cảm giác tức giận vẫn không nguôi ngoai nỗi. Đột nhiên, một tên vệ sĩ hớt ha hớt hải nhào tới.

“Sếp….sếp….bên giam giữ con tin…bị cảnh sát…cảnh sát…cứu ra rồi…”

Hắn nói xong thì run lẩy bẩy. Sao lại động tới cả cảnh sát rồi? Ban đầu Cao Dương liên hệ, đã đảm bảo chuyện này cho bên bọn họ, sẽ không để dính dáng đến cảnh sát. Cho dù có dính tới thì ở bên trên Cao Dương cũng có người lo lót ổn thỏa. Nhưng tình hình hiện tại căng thẳng, vậy mà thực sự dính tới cảnh sát. Đương nhiên cả đám nghe tới hai từ này đã bắt đầu hoảng loạn.

Cao Dương đứng phắt dậy: “Cái gì cơ? Cảnh sát?”

Nhân viên kia bị đánh, nghe thấy vợ con đã được giải cứu, đang chật vật cũng cười lớn lên.

“Ha ha ha…Cao Dương…mày chết chắc rồi. Quả báo sẽ tới sớm thôi…bọn ác nhân ác đức như mày…quả báo sẽ tới sớm thôi…”

Cao Dương nghe tới cảnh sát thì ban đầu có kinh hách thật, nhưng một lúc sau đã bình tĩnh. Hắn còn sợ bọn cảnh sát quèn này chắc? Có điều, trông thấy thái độ kia của tên nhân viên, hắn lờ mờ đoán ra điều gì rồi.

“Mau rút, ở đây chắc hẳn đã bị bao vây rồi.”

Cả bọn nghe tới đây, lập tức lạnh gáy, liền nháo nhào chuẩn bị chạy. Nhưng cảnh sát Thiệu làm gì để cho bọn chúng có thời gian chạy nữa chứ? Con tin đã được cứu, mọi hành động câu giờ từ nãy đến giờ của cậu nhân viên đều đã xong, cảnh sát Thiệu liền cho người ập vào bắt giữ toàn bộ đám người này.

Cao Dương bị còng tay lại, nhưng thái độ không hề hoảng hốt. Hắn đi tới trước mặt vị cảnh sát nhìn như có chức cao nhất ở đây, giở giọng bề trên.

“Mày là cấp dưới của ai? Mau báo tên cho tao.”

Cảnh sát Thiệu nhìn thanh niên trẻ vênh váo trước mặt, cười khẩy: “Tao sao? Tao là Thiệu Đông. Nhờ Cao thiếu chiếu cố cho nhé.”

Cao Dương nghe ra được giọng điệu mỉa mai của Thiệu Đông, liền bật cười: “Thiệu Đông đúng không? Là lũ cóc ké mà dám còng tay tao? Mày là người bên cái thằng con hoang Khâu Tịnh tìm tới? Mày theo nhầm phe rồi. Nó chỉ có thể đè ép tao trên thương trường, cũng là vì nó may mắn thôi. Mày về nhắn với nó hộ tao, nó nghĩ nó giam tao được bao lâu? Ha ha ha ha ha. Thiệu Đông, Khâu Tịnh, Bạch Vân Y. Tao nhớ rồi.”

Thiệu Đông lắc đầu, đã hiểu vì sao thời gian gần đây Cao gia lại dần dần suy đồi. Thì ra là có nguyên do cả. Không phải vì Cao gia gặp xui, cũng không phải vì Khâu Tịnh may mắn. Đều là do công sức của cái thể loại này mà ra hết. Đạo đức có vấn đề trầm trọng. Không vào tù thì cũng nên vào nhà thương điên, tránh để ở bên ngoài gây hại cho xã hội.

Thiệu Đông lôi điện thoại ra, gọi một cuộc cho Khâu Tịnh.

“Alo, con nghe đây chú Thiệu.”

Thiệu Đông gật gù. Đấy! Cùng là thế gia công tử, người này lại khác hẳn người kia. Giọng điệu kính trên nhường dưới, nghe đến là dễ chịu ngay lập tức.

“Ừ, bên đây hiện tại đã xong việc. Con yên tâm được rồi nhé. Người cũng đã cứu ra hết rồi. Có điều cậu nhân viên kia bị đánh hơi nặng, đã đưa đi cấp cứu.”

Khâu Tịnh biết việc đã giải quyết, cũng thầm yên tâm.

“Vâng, thực sự cảm ơn chú Thiệu đã bỏ công sức ra hỗ trợ chuyện này cho con ạ.”

“Ừ, đây là việc của chú mà. Chú cũng chướng mắt mấy việc làm phạm pháp của Cao gia từ lâu rồi. À phải, thằng nhóc Cao Dương nhờ chú chuyển lời tới con, bảo là để xem con bắt giam nó được bao lâu ha ha ha.”

Khâu Tịnh nghe tới đây, trong lòng thầm cười khẩy một tiếng, nhưng nói chuyện với cảnh sát Thiệu vẫn vô cùng lễ độ.

“Chậc…đúng thật là việc này cũng không giam cậu ta được bao lâu cả. Nhưng con vẫn còn có chuyện khác. Vấn đề này vẫn phải làm phiền chú Thiệu một phen rồi.”

Thiệu Đông rất hài lòng với thằng nhóc Khâu Tịnh mới vừa quen này, thái độ đối với anh cũng rất tốt.

“Ha ha ha…chỉ là ra chút sức, phiền phức gì. Thằng nhóc đó còn vừa bắt chú báo tên cho nó biết đây. Mau chóng giải quyết nó, chứ không cứ giam giữ nó tại cục của chú, mỗi ngày nó lải nhải mấy việc này chắc tức chết chú!”

“Vâng, vẫn còn thiếu một vài thứ. Chỉ cần thu thập đủ chứng cứ, con sẽ mau chóng gửi thông tin đến cục cho chú ạ.”

“Ừ ừ…vậy nhé Khâu Tịnh. Chú cúp đây!”

“Vâng, con chào chú ạ.”

Khâu Tịnh cúp máy, cũng một phần tạm yên tâm. Hiện tại xem như chuyện của Cao Dương đã giải quyết được một nửa.