Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 457: Gặp lại những người quen cũ nơi đất khách 1



Khi anh vội vàng rút lui rồi đề xuất rút cổ phần khi vừa trở về Trung Quốc, rõ ràng là anh đã làm việc hoản công việc của Đông Phương Tuấn.

Trong tập đoàn Đông Phương bây giờ, ngoài anh là người có nhiều cổ phần nhất, thì người nắm nhiều cổ phần thứ hai là Đông Phương Tuấn, vì số cổ phần của Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai đều đã chuyến sang Đông Phương Tuấn.

Về yêu cầu rút cổ phần của anh, Đông Phương Tuấn không nói gì nhiều để giữ chân anh, cậu ta chỉ nói cảm ơn anh trai, em nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh trai, em sẽ chăm lo cho tập đoàn Đông Phương thật tốt, sẽ không phụ lòng của anh trai.

Anh chỉ cười, chỉ sau hai năm vắng bóng, Đông Phương Tuấn đã thay đổi, Đông Phương Tuấn chân thành, đối xử tốt với mọi người đã trở nên trưởng thành, Đông Phương Tuấn, người từng coi anh như một người anh cả, bây giờ đã thay đổi cả ngoại hình lẫn tính cách.

Xã hội thực sự là một thùng nhuộm lớn, mọi người thường nói nó có thể nhuộm tất cả con người với nhiều màu sắc khác nhau, Đông Phương Tuấn có thể giữ được phép lịch sự tối thiểu với anh dưới sự điều khiển của Đông Phương Mai và Đông Phương Anh Vũ đã khá khó khăn rồi.

Đông Phương Mặc có quá nhiều cổ phần, muốn rút khỏi tập đoàn Đông Phương cùng một lúc là chuyện không dễ dàng, vì vậy tập đoàn Đông Phương đã tổ chức đại hội cổ đông, cuối cùng thống nhất rút cổ phần của anh làm ba đợt trong thời gian ba năm, tức là anh sẽ rút cổ phần của mình một năm một lần.

Anh không phản đối, sau đó ký vào đơn rút tiền và đồng ý với thỏa thuận của họ, tất nhiên, cổ phần của anh rất lớn, mỗi lần rút tiền gần như là một nỗi đau đối với tập đoàn Đông Phương.

Hai năm trước và năm ngoái, tập đoàn Đông Phương đã trả lại cổ phần cho anh rất đúng hạn, nhưng năm nay đã một tháng trôi qua mà tập đoàn Đông Phương vẫn chưa đưa cho anh một đồng nào.

Ba năm trước, khi anh từ Mỹ trở về, việc đầu tiên anh làm không phải là đến Tập đoàn Đông Phương, mà là trở về Nhất Thốn Mặc, vì anh nóng lòng muốn gặp lại người phụ nữ Tịch Mộ Như sau hai năm ở Mỹ.

Nhưng khi bước vào Nhất Thốn Mặc, vừa bước xuống xe thì đã nhìn thấy người phụ nữ đứng ngay cửa chào đón anh, khi đó anh đã rất sốc.

Người phụ nữ đứng trước mặt anh có một khuôn mặt quen thuộc, tóc dài và thẳng đến vai, tóc mái dày che trán cùng đôi mắt to, nhưng ang cảm thấy cô có gì đó rất khác...

Luôn luôn có cảm giác không ổn, nhưng anh không thể biết được không ổn ở chỗ nào, vì vậy anh theo bản năng đưa tay ra muốn vuốt má cô.

Người phụ nữ đứng trước mặt rõ ràng rất sai, lấy tay vén phần tóc mái dày trên trán lên, lộ ra vết bớt rõ ràng.

Cuối cùng anh cũng biết chuyện gì xảy ra, chính là dáng vẻ của cô, hành vi cô vừa làm, vết bớt quá rõ ràng là của cô, tất cả đều đang âm thầm giải thích người phụ nữ này, cô ta không phải là Tịch Mộ Như.

Thật kỳ lạ, cô ta giống hệt cô, thậm chí giọng nói cũng gần giống hệt nhau, người ngoài không thể phân biệt được, nhưng chưa đầy ba phút anh đã có thể phân biệt được.

Người phụ nữ này không phải là Tịch Mộ Như, điều đó là chắc chắn, vậy người phụ nữ này là ai?

Đương nhiên, anh không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ này chính là chị gái song sinh của Tịch Mộ Như, cũng tức là Tịch Mộ Tuyết, trên đời này, chỉ có cô ta mới có thể giả làm Tịch Mộ Như, giống như anh có thể giả làm Đông Phương Vũ mà không một ai có thể phân biệt được.

Anh biết đó không phải là cô, nhưng anh không ra lệnh đuổi cô ta đi, nhưng anh vẫn coi cô ta như cô, nhìn thấy cô ta tràn đầy nhiệt tình và mong đợi, anh không khỏi mỉm cười.