Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 476: Vũ Vũ Là Ai?



Vũ Vũ là ai?

Nhan Như sửng sốt, anh làm sao biết Vũ Vũ? Chẳng lẽ anh đã điều tra được gì rồi?

Nhìn thấy Nhan Như ngẩn người, Đông Phương Măc hỏi lại: "Vũ Vũ mà em vừa mới nói trong miệng là ai?"

Vũ Vũ vừa mới nói trong miệng?

Nhan Như cuối cùng cũng phản ứng lại, chắc là cô lại nói mớ rồi.

Cô thầm lao mồ hôi, may mà là nói mớ, có lẽ Đông Phương Mặc vẫn chưa điều tra được gì, dù gì thì cô chỉ có ba người ở Hàn Quốc biết cô là Tịch Mộ Như đó là Đạo Kỳ Huyền, Park Jisun và Park Yongjun.

Cô cũng không bao giờ lưu tên và số điện thoại của ba người này trong điện thoại di động của mình, bởi vì số của ba người này cô đã thuộc nằm lòng rồi, còn những số lưu lại là số của chủ phòng tranh, nhưng những người đó chỉ biết cô là Nhan Như, thậm chí họ còn không biết cô sống ở đâu.

Hơn nữa, Park Yongjun và Park Jisun hầu như không gọi vào điện thoại di động của cô, họ thường gọi cho Đạo Kỳ Huyền vì Đạo Kỳ Huyền sống cùng với cô.

Còn Đạo Kỳ Huyền, ở Hàn Quốc anh là một người bí ẩn, huống chi người khác mà điều tra anh thì người làm vợ như cô cũng chã biết rõ về anh.

"Tịch- Mộ- Tuyết," Đông Phương Mặc nhắn mạnh từng chữ, dùng tay bốp cổ cô, không kìm được nâng lên hai đề-xi-ben: "Tôi vừa hỏi em Vũ Vũ trong miệng em là ai?"

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Nhan Như cuối cùng cũng hoàn hồn, vừa vội vàng trả lời vừa dùng tay vỗ vào tay Đông Phương Mặc: "Vũ Vũ là người mẫu trong tranh của tôi, trong tranh sơn dầu của tôi, có tiểu sử của một cô gái trẻ, chính là vẽ Vũ Vũ làm hình mẫu."

Nhan Như tùy tiện bịa ra lý do, thực ra thì cô rất ít khi vẽ tranh có nhân vật, dù có tranh vẽ nhân vật thì cũng chỉ là cận cảnh hoặc phác thảo, không có nhân vật nào được vẽ trong tranh sơn dầu của cô, nhưng chỉ cần Đông Phương Mặc điều tra lại những bức tranh cô vẽ thì nhất định sẽ phát hiện ra cô đang nói dối. Truyện Linh Dị

Nhưng Đông Phương Mặc chỉ sửng sốt một chút, rồi mới buông bàn tay đang bốp cổ cô ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Được rồi, em có thể vẽ như điên, còn có thể yêu thích đến mức mơ thấy nhân vật trong tranh của mình."

Nhan Như hơi nhích người sang một bên, rồi nhàn nhạt nói: "Tôi sống bằng nghề vẽ tranh, tôi có thể không yêu thích công việc này sao? Hơn nữa, yêu thích công việc của tôi có gì sai sao?"

"Được, được," Đông Phương Mặc thản nhiên đáp, sau đó xoay người đi về phía phòng tắm, nhàn nhạt ra lệnh: "Trong tủ có quần áo, em thay nhanh đi, tôi đưa em về Tân Hải."

Nhan Như không thèm đáp lại, thấy Đông Phương Mặc đã vào phòng tắm đóng cửa lại, trong phòng tắm lại phát ra tiếng nước chảy, rõ ràng là người đàn ông BT này đang tắm.

Đây là cơ hội tốt để cô trốn thoát, cô cho rằng Đông Phương Mặc đang ở trong phòng, thì cửa nhất định sẽ không khóa, phỏng chừng vệ sĩ của anh cũng không canh giữ ngoài.

Phòng tổng thống sang trọng, cả căn phòng dều được trải thảm, đi chân đất cũng không phát ra tiếng động, cô mừng rỡ, thận trọng bước đến cửa khách sạn, cầm giày trên tay, đưa tay vặn khóa rồi nhẹ nhàng mở cửa.

Nhan Như mang giày vào rồi nhanh chóng lao ra ngoài, không kịp đóng cửa đã chạy về phía thang máy.

Trời ạ, cô vừa bấm nút thang máy chưa đến hai giây, cửa thang máy đã mở ra, cô lao vào, sau đó bấm nút đóng cửa càng nhanh càng tốt.