Hôn Nhân Gán Nợ

Chương 2



Hôm sau, Tần Hào đi uống rượu cùng bạn, anh tức giận kể lại chuyện bị đánh đập.

Những người bạn tỏ ra đồng cảm.

Chợt một người lên tiếng:

"Tần Hào! Tôi nghĩ chị cậu có thể giúp được đấy!"

"Con ngốc ấy thì làm được gì, hừ!"

Người bạn kia phá lên cười, xong lại nói tiếp:

"Ầy, tôi có người bạn, cậu ấy quen biết với Tổng Giám đốc Quốc Thịnh!"

"Ý cậu là gì?"

Tần Hào nghe đến cái tên này, trong đầu liền hiện ra cảnh toàn là tiền, cả nhóm lắng nghe người bạn kia.

Người nọ đắc ý nhìn Tần Hào:

"Nghe nói nhà ấy, Quốc Thịnh vẫn chưa vợ.

Cha của cậu ta đang muốn tìm vợ cho con mình!"

"Ý cậu là để con ngốc kia làm vợ anh ta? Cậu nghĩ anh ta chịu à?"

"Bởi vậy, mình phải khiến họ chủ động hôn nhân với nhà cậu!"

Tần Hào tỏ ra khó hiểu, người bạn kia lắc đầu, cả hai đi ra bàn khác tiếp tục nói chuyện.

................

Thanh Đan nhận được cuộc gọi của mẹ Tần Hào, cô đi đến nơi bà ấy đang chờ cô.

Thấy Thanh Đan bước vào, mẹ Tần Hào đứng dậy vui vẻ ra đón cô.

Thanh Đan hơi kinh ngạc trước thái độ của người phụ nữ này, nhưng cô cũng không thắc mắc.

Mẹ Tần Hào nhìn Thanh Đan, bà cười nhẹ gắp thức ăn cho cô.

Thanh Đan lên tiếng hỏi:

"Sao nay dì lại hẹn con?"

"À.

Không có gì, vì ta về đây cũng một thời gian.

Nhưng lại không thể chăm sóc con...Thanh Đan."

Thanh Đan nghe người trước mặt nói thì tỏ vẻ ngạc nhiên, cô cười nhẹ đáp lại:

"Dì đừng nói vậy! Con không trách đâu."

Mẹ Tần Hào nghe vậy cười nhẹ với Thanh Đan, bà lại gắp thêm thức ăn cho cô.

Tại một nhà hàng khác, Quốc Thịnh đang cùng bàn việc làm ăn với một người bạn.

Sau đó anh cùng họ đi đến một quán bar tiếp uống rượu đến khi say mướt.

****************

Thanh Đan chớp nhẹ mi mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào.

Cô nhẹ hé mi, cảm giác đầu đau nhức khó chịu, cả cơ thể cảm thấy ê ẩm khó tả.

Cô nhận ra đây chẳng phải phòng cô, lúc này Thanh Đan nhận ra sự việc.

Bên cạnh cô, một người đàn ông vẫn đang ngủ say, Thanh Đan hoảng sợ hét lên.

Quốc Thịnh nhẹ cựa mình, đưa tay ôm đầu nhìn người vừa làm ồn.

Nhìn thấy một cô gái xa lạ, đôi mắt đỏ hoe đang nhìn mình, Quốc Thịnh chẳng tỏ ra bất ngờ, từ tốn đứng dậy mặc áo quần.

Thanh Đan vẫn run rẩy, trong đầu cô suy nghĩ đến việc tối hôm qua, nước mắt Thanh Đan vô tình rơi xuống.

Quốc Thịnh rút trong túi áo một xấp tiền ném về Thanh Đan, lúc này mới lên tiếng:

"Cứ xem là tai nạn!"

Nói xong, Quốc Thịnh bỏ đi, không thèm để ý đến người vẫn đang co rút ngồi trên giường.

Thanh Đan vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô nhớ lại mọi thứ, liền cảm thấy kinh tởm bản thân mình.

Cô bật khóc nức nở, ôm đầu mình mà vò đầu liên tục.

................

Thanh Đan đi về nhà, cô không biết phải nói sao với gia đình, nhìn thấy người phụ nữ kia, cô lao đến hỏi bà ấy:

"Dì giải thích cho con đi, hôm qua là sao chứ?"

"Sao...sao cơ? Chẳng phải con bảo có việc đi trước sao?"

Thanh Đan tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt, bàn tay cô run rẩy buông tay bà ấy ra.

Chẳng nói gì thêm, cô từng bước đi lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Tần Hào lén quan sát, thấy Thanh Đan trong bộ dạng như vậy, trong lòng thầm vui vì kế hoạch hoàn hảo.

Nhưng anh ta lại buột miệng:

"Hừm, lại phải dâng nó cho kẻ khác, tiếc thật."

Thanh Đan lao vào phòng tắm, đưa tay vặn vòi sen hết cỡ.

Những làn nước xối mạnh vào người cô, hòa theo nước mắt rơi xuống, chua chát.

Người đàn ông ấy là ai? Cô chẳng biết!

Tại sao cả hai lại ở bên cạnh nhau trong bộ dạng ấy? Cô chẳng nhớ rõ.

Mọi việc mơ hồ, trống rỗng càng khiến Thanh Đan loạn trí hơn.

................

Vài ngày sau, khi Quốc Thịnh vừa trở về nhà, đã bị cha mình tức giận ném xấp ảnh vào người.

Những bức hình rơi rải dưới đất, trong hình rõ là một nam một nữ đang ôm nhau, trên người chỉ che một chiếc chăn.

Cha của Quốc Thịnh tức giọng:

"Ăn chơi trụy lạc, để người ta chụp ảnh lại, ngươi bị sao vậy hả?"

Quốc Thịnh nhặt tấm hình lên, nắm chặt:

"Con chẳng nhớ việc hôm ấy, có lẽ cô gái này..."

Cha Quốc Thịnh tức giận không biết phải nói gì, mẹ anh bèn nói:

"Chẳng biết họ muốn làm gì khi gửi phong bì ảnh này."

"Con đã để lại một số tiền, không phải lại muốn tống tiền chứ?"

Nói rồi Quốc Thịnh bỏ đi về phòng, mặc kệ cha mình đang nổi giận.

"Tìm ngay thông tin về cô gái này cho ta!"

Ông Hoàng, cha Quốc Thịnh lớn tiếng ra lệnh cho người quản gia của mình.

......................