Hôn Nhân Giả, Tình Yêu Thật

Chương 6: Vết hôn ngân



Sáng hôm sau, Thẩm Như mơ màng tỉnh dậy khi cái nắng ngày mới đã nhè nhẹ chạm trên khuôn mặt cô. Nhíu mày ngồi dậy, thật sự rất muốn ỉu xìu một chút nhưng nhìn dáng vẻ an nhàn đang đọc báo của tên kia thì cô lập tức cứng rắn trừng mắt nhìn hắn. Lục Hạo Thiên không ngước lên nhìn cô, mắt vẫn chăm chú nhìn tớ báo.

- Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi.

Thẩm Như thầm mắng trong lòng, điệu bộ vô cùng chán ghét anh mà bước xuống giường. Nhà vệ sinh rộng lớn, cô một mình cô độc giữa không gian. Nhìn bản thân qua tấm gương, cô như nhớ lại từng khoảng khắc tối qua. Chạm tay lên những vết hôn ngân trên cổ, cô bực tức đến mức nghiến răng ken két.

Tìm một cái áo cổ lọ mặc vào nhưng lại chẳng có. Cuối cùng cô đành mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy đen che bớt đi được chút nào thì hay chút nấy vậy.

Bước ra ngoài, cô liếc xéo anh đang chỉnh tây trang trước gương lớn. Chẳng thèm quan tâm đến anh mà tiến đến bàn trang điểm thoa chút kem dưỡng ẩm và chống nắng, đánh chút son rồi rời đi. Bước ngang qua anh liền bị anh kéo tay lại. Mặt anh nghiêm túc nhìn cô.

- Giúp tôi thắt cà vạt!

- Anh không có tay sao?

- Có nhưng không muốn làm.

Anh cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi môi của anh chủ ý nhắm thẳng vào môi cô gần như sắp đáp xuống. Thẩm Như hốt hoảng đẩy anh ra đưa tay giật lấy cà vạt từ tay anh. Hạo Thiên nhếch môi xoa đầu cô.

- Ngoan ngoãn từ lúc đầu phải tốt hơn không?

- Đừng có xoa rối tóc tôi!

Cô đẩy tay anh ra, khó chịu thắt cà vạt giúp anh. Nhìn kỹ một chút đã thấy ổn cô liền bỏ mặc anh ở trong phòng bước ra ngoài. Hai người hai xe tới tập đoàn, Thẩm Như thật sự không muốn nghe những lời bàn ra tán vào của những người xung quanh. Chiếc xe cô đang chạy cũng là món quà cưới của ông nội Lục. Mặc dù lấy Lục Hạo Thiên là xui xẻo của cuộc đời cô nhưng làm dâu nhà họ Lục có lẽ là may mắn cả đời của cô, khi mà tất cả mọi người đều yêu thương cô.

Thở dài bước ra bên ngoài khi đã đỗ xe vào gara. Thẩm Như bây giờ rất mệt mỏi. Hông cô mỏi nhừ do trận kích tình hôm qua. Vừa đi cô lại vừa đưa tay lên cổ như muốn che đi những vết hôn ngân không đáng có. Đúng như dự đoán của cô, vừa để những vết hôn ngân kia lộ diện đã bị những nhân viên trong phòng chạy tới hỏi han.

- Thẩm Như cô có bạn trai rồi sao?

- Sao cơ?

- Cuồng nhiệt đến mức trên cổ đã đầy vết hôn ngân rồi này.

- Không có đâu, muỗi chích tôi thôi. Mọi người đi làm việc đi.

- Cô nghĩ chúng tôi ở đây là con nít chắc?

Thẩm Như không biết nên phải làm gì thì một tiếng ho nhẹ vang lên. Hạo Thiên một thân tây trang, lạnh lùng nhìn những người bu lại chỗ cô mà nhiều chuyện.

- Giờ giải lao sao?

- Ơ dạ... chủ tịch...

Nói rồi bọn họ nhanh chóng tản đi. Thẩm Như thở nhẹ ra như trút được những nỗi lo. Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì cô đã đen mặt lại nhìn tên đang ra lệnh kia.

- Trưởng phòng Kim, anh đưa tài liệu doanh số cho cô Thẩm Như mang lên phòng cho tôi.

- Dạ vâng.

Thẩm Như nghiến chặt răng kìm hãm sự bực tức trong người mà cười trừ với anh bằng khuôn mặt thảo mai nhất có thể.

- Chủ tịch đang ở đây... hay là chủ tịch giúp tôi mang lên phòng luôn ạ?

- Cô đang ra lệnh cho tôi?

- ...

Thẩm Như bắn đôi mắt lửa giận qua anh rồi nhận lấy tệp hồ sơ từ trưởng phòng Kim. Hạo Thiên đi trước, cô đi sau, trong miệng đã lầm bầm rất nhiều điều bất mãn. Lòng Thẩm Như như lửa đốt vì không thể phản kháng tên trước mặt. Vừa bước vào phòng, Hạo Thiên lập tức xoay người áp cô vào tưởng. Bàn tay anh vuốt nhẹ trên những vết hôn ngân.

- Đẹp thật.

Không hiểu sao anh lại thốt lên câu nói này, chỉ đơn giản anh thấy nó đẹp và hợp mắt anh. Lục Hạo Thiên trước nay chưa từng cùng ai xảy ra quan hệ. Đối với anh cái gì cũng nên có giấy tờ ký kết rồi mới có thể thi công. Lỡ có trường hợp bất trắc thì cũng không bị phạt vì bất hợp pháp. Thẩm Như đẩy tay anh ra, kéo cổ áo mình lên.

- Chiều nay tôi sẽ ghé trung tâm thương mại mua vài chiếc áo cổ lọ. Anh lần sau nên tiết chế con thú điên trong anh lại.

- Chẳng phải con thú điên này làm em đê mê sao?

- Bỉ ổi...ưm...

Hạo Thiên chẳng để cô chửi anh thêm nữa mà trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn mạnh bạo rút cạn hơi thở trong cô. Thẩm Như đưa tay lên ngực anh đánh mạnh đẩy anh ra nhưng anh một chút nhúch nhích cũng không có. Lúc này cánh cửa phòng anh bật mở, Liễu Thanh trợn tròn mắt tức giận quát lớn.

- Hạo Thiên!

Anh chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của ả, càng chẳng quan tâm đến sự sợ sệt của cô. Mặc Liễu Thanh đang đứng đó, mặc cô đang cố đẩy anh ra. Anh vẫn tiếp tục xoáy sâu nụ hôn xuống môi cô. Hạo Thiên là vậy, bất kể chuyện gì chỉ cần anh muốn làm thì trời có sập, đất có rung chuyển thì anh cũng sẽ chẳng bao giờ dừng lại.

Dứt nụ hôn, Thẩm Như liền chạy ra ngoài không muốn quay mặt lại. Liễu Thanh đứng đó nhìn anh đang vuốt cánh môi mà bực tức.

- Anh làm con mẹ gì vậy hả? Trên cổ cô ta còn có vết hôn ngân. Đừng nói với em anh và ả đã làm chuyện kia rồi đấy!

- Thì sao?Em quản anh?

- Hạo Thiên. Quen em 2 năm, anh đến dẫn em về nhà cũng chưa có lại dám làm chuyện đó với một cô ả bị ép cưới?

Hạo Thiên tiến lại nhíu mày bóp chặt cằm ả, ánh mắt rất tức giận dường như có thể giết chết người bằng ánh mắt đó.

- Em nên biết đường mà yên phận ở bên anh. Đừng nghĩ đến chuyện xen vào cuộc sống của anh, hiểu chứ?

- Anh nói xem, tôi rốt cuộc là gì hả? Tại sao anh dám làm chuyện kia với con ả đó.

- Em là trò chơi của tôi, còn Thẩm Như là vợ của tôi. Biết thân biết phận một chút, hiểu chứ?

Nói rồi anh bước lại bàn việc ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra mặc ả tức tối bỏ đi. Hạo Thiên không rảnh rỗi quản chuyện người khác.