Hôn Nhân Hợp Đồng: Tổng Tài Bá Đạo Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 70: Lời Đề Nghị



Trưa ngày mốt, Nguyệt Hương Lan cũng đã rút ngắn lại thời gian nghỉ phép và quay lại với công việc sớm hơn. Sau khi đã chuẩn bị quần áo xong xuôi, cô bước dưới nhà liền nhìn thấy một chiếc xe đang đậu trước cổng.

Cô không nhanh không chậm đi đến, kính xe hạ dưới, người tài xế nhìn cô rồi gật đầu, lên tiếng.

“Cô Hương Lan, cậu chủ kêu tôi đến đưa cô đi làm, cô lên xe đi!”

“Được, cảm ơn chú!”

Nguyệt Hương Lan gật đầu rồi leo lên xe, chiếc bánh lăn bánh ngay sau khi cô thắt dây an toàn vào.

Dương Bạch Dao nhìn chiếc xe đang khuất dần khỏi tầm mắt, nụ cười trên môi của Nguyệt Hương Lan thật khiến cô ta thấy khó chịu trong cười, trong lòng lại càng thêm ganh ghét khi nghe được lời của người tài xế kia.

Không ngờ anh lại gọi người đến đưa Nguyệt Hương Lan đi làm thêm thay vì đi bộ, đúng là ngạc nhiên thật.

Tại quán thịt nướng, chiếc xe đen bóng bẩy đậu trước cửa quán, mọi người trong quán mở to mắt nhìn chiếc xe đắt tiền đậu trước cửa, cứ ngỡ là vị khách cao sang nào đó nhưng người bước xuống khỏi xe lại là Nguyệt Hương Lan khiến mọi người trong quán mở to mắt, ngạc nhiên.

Hi Nhã là người phản ứng đầu tiên, cô ấy nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyệt Hương Lan rồi khoác tay, miệng nhanh nhẹn lên tiếng dò hỏi, nhìn cô ăn mặc bình dân như vậy, lại còn đi làm quán thịt nướng bình thường nhưng lại đi xe xịn khiến họ được một phen đỏ mắt.

“Chị Hương Lan, xe đó là của chị sao? Chị mua từ khi nào vậy, xịn quá!”

“Xe đó không phải của chị, là chị nhờ người ta đưa đến đây chứ chị làm thêm thì làm sao có nhiều tiền để mua xe xịn chứ.”

Nguyệt Hương Lan từ tốn nói, cô không thể nào nói đây là xe của chồng cô được, như vậy thì mọi người lại càng gặng hỏi thêm, cô không muốn bị tra cung đâu.

“Là thật sao? Chị gọi chỗ nào mà tuyệt vậy, chắc giá cũng chát lắm nhỉ?”

Hi Nhã hoài nghi lên tiếng, thường thì gọi xe cũng không thể nào có tài xế chạy xe xịn đến như vậy, trừ khi là giống như trong phim, các vị tổng tài giả làm tài xế đưa vợ đi làm mà thôi.

“Ừm, chị gọi trên app nhưng cũng không ngờ lại có người chạy xe xịn đến như vậy nhưng tiền xe cũng bình thường lắm, chỉ có 50 nghìn thôi!”

“Wow! Ngạc nhiên thật!”

Hi Nhã mở to mắt nghe Nguyệt Hương Lan nói, thật sự có người như vậy dùng xe xịn chạy xe để kiếm tiền sao?

“Thôi! Chúng ta vào làm việc đi, kẻo hồi lại bị anh chủ chửi đó!”

Nguyệt Hương Lan thấy nụ cười gượng gạo của Hi Nhã thì liền vỗ vai, kéo cô ấy ra khỏi mớ suy nghĩ mộng mơ mà đi vào bếp. Mọi người cũng nhanh chóng đi dọn dẹp để khách còn có thể vào ăn.

Ngày qua ngày, những chiếc xe đắt tiền thay phiên nhau đến đưa đón Nguyệt Hương Lan khiến những người đồng nghiệp khác phải trầm trồ ngạc nhiên, có người trợn tròn mắt vì điều này.

Tự hỏi người tài xế nào lại giàu đến như vậy, chạy xe vì đam mê hay sao?

Nguyệt Hương Lan cũng rất ái ngại vì điều đó, mỗi ngày một chiếc xe khác nhau khiến những người đồng nghiệp điều muốn xin app mà cô gọi xe nhưng Nguyệt Hương Lan nào dám cho, chẳng có một cái app nào tồn tại ở đây cả.

Cô cũng đã nói với anh về việc này, số xe đưa đón cô một tuần qua tuy không nhiều nhưng cũng đủ khiến đồng nghiệp nổ mắt, giống như lần thứ tư, người tài xế mang một chiếc xe đắt tiền màu đỏ rượu đến.

Sau ngày đó cô đã bất lực mà lên tiếng nói với anh về chuyện này.

“Anh có thể đừng kêu họ đổi xe được không? Đồng nghiệp của em cứ hỏi em về những chiếc xe này hoài, riết em cũng mệt luôn!”

“Như vậy cũng tốt mà, có gì đâu mà em phải mệt mỏi chứ?”

“Không, tại anh không hiểu đó thôi…”

Nguyệt Hương Lan hạ giọng lên tiếng, giọng nói yếu ớt với đôi mắt long lanh nhìn anh, cơ thể cô mệt mỏi mà nằm trên giường, đầu nhẹ lắc qua lắc lại tỏ ý không hài lòng.

Cao Anh Quân cười nhẹ rồi nói.

“Anh đã kêu họ lấy những chiếc xe rẻ tiền nhất trong những chiếc xe anh có rồi, nếu em không thích, anh sẽ đích thân dùng Rolls Royce đưa đón em!”

Nguyệt Hương Lan nghe xong mà khóc không thành tiếng, muốn khóc cũng không khóc được, bất lực, cô lên tiếng mắng anh, giọng nói cứ nghe đang khóc.

“Không, anh điên rồi, huhu!”

Dù nói thế nào thì anh vẫn không có ý định sẽ nghe theo lời cô. Nguyệt Hương Lan bất mãn đến mức không thèm nhắc đến chuyện này nữa, ngày nào đến chỗ làm mọi người cũng đều hỏi đến mức quen.

Cô cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, cứ coi như là trả bài trước khi vào việc vậy.

Hôm nay, vẫn như thường ngày Nguyệt Hương Lan lại leo lên một chiếc sang trọng khác để đi đến chỗ làm, mọi người nhìn thấy cũng chỉ biết cảm thán, hỏi mãi mà cô cũng chỉ toàn trả lời đúng một câu khiến họ cũng chẳng buồn hỏi nữa.

“Tôi không biết gì hết!”

Cũng nhờ câu nói đó mà Nguyệt Hương Lan hôm nay lại tránh ‘trả bài’ mà làm việc như những ngày bình thường, dọn dẹp và lau chùi bàn ghế rồi sau đó mở cửa.

Quán thịt nướng lúc nào cũng đông đúc, nhất là những ngày cuối tuần lại càng đông hơn, Nguyệt Hương Lan và Hi Nhã chạy hết bàn này đến bàn khác, mồ hôi vẫn cứ tuôn ra vì chạy suốt, được một chút lại chân rồi lại chạy tiếp.

Cả một buổi trưa cứ vì chạy vậy mà cả hai chạy không ngừng, Nguyệt Hương Lan và Hi Nhã ngồi nghỉ mệt ngay sau khi những bàn ăn đã đầy đủ món, tay cầm khăn giấy lau lên trán rồi hai bên má, Nguyệt Hương Lan lên tiếng.

“Đúng là mệt mỏi!”

“Mệt gần chết, làm việc đúng là tốn sức mà!”

Hi Nhã nhân thời cơ mà than vãn, vừa thở dốc cô ấy vừa lên tiếng, tay cầm cây quạt giấy rồi tự quạt cho bản thân và Nguyệt Hương Lan.

"Chủ quán đâu rồi?’’

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa quán ăn, mọi người đồng loạt nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh. Đức Huy bị gọi cũng nhanh chóng có mặt, anh cười lịch sự rồi lên tiếng.

“Tôi là chủ quán của ở này, không biết quý khách cần gì ạ?”

Đức Huy vừa dứt câu thì người kia đã cầm hai tờ màu xanh đưa đến trước mặt anh rồi lên tiếng, ánh mắt đánh sang nhìn Nguyệt Hương Lan.

“1 triệu, hôm nay cô ấy sẽ không làm việc!”

“Hả? Chuyện này…”

“Sao? Ít quá à?”

“Không phải, chỉ là cô nói cô ấy nghỉ là nghỉ cũng không được, còn phải xem thử cô ấy có đồng ý không đã!”

Nói rồi, anh quay đầu nhìn về phía cô. Nguyệt Hương Lan nhìn Dương Bạch Dao rồi lên tiếng, ánh mắt không nhìn ai khác mà chỉ đặt lên một mình Dương Bạch Dao.

“Xin phép mọi người hôm nay tôi nghỉ, ngày mai tôi sẽ làm bù hôm nay!”

Nói rồi, Nguyệt Hương Lan đứng dậy mang theo túi xách đi cùng Dương Bạch Dao ra khỏi quán, số tiền 1 triệu anh chủ quán cũng không muốn nhận lấy là nhét vào tay Nguyệt Hương Lan.

“Được rồi! Mọi người tiếp tục làm việc đi!”

Không để không khí im lặng, anh liền đi đến chỗ nhân viên của mình là hô lớn, mọi người cũng không để tâm đến nữa mà tiếp tục làm công việc của mình.

Bên này, Nguyệt Hương Lan cùng Dương Bạch Dao đi đến một quán cà phê gần nhà, tự gọi cho một một món nước, Dương Bạch Dao không vội lên tiếng trước mà chỉ nhìn thẳng về phía Nguyệt Hương Lan.

Nguyệt Hương Lan bị nhìn đến khó chịu, cô dùng ống hút đảo quanh ly nước rồi chủ động lên tiếng, bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Cô tìm tôi có chuyện gì mà gấp vậy, không đợi tôi về nhà rồi nói được sao?’’

Thấy Nguyệt Hương Lan đã chủ động lên tiếng, Dương Bạch Dao cũng không muốn im lặng nữa, cô ta nhẹ nhàng mỉm cười rồi đáp lời.

“Ở nhà không tiện để tôi và cô nói chuyện với nhau, ở đây riêng tư, nói chuyện vẫn dễ hơn rất nhiều.”

“Vậy à, vậy có chuyện gì vậy? Cô nói đi.”

Nguyệt Hương Lan nhìn thái độ bình thường của Dương Bạch Dao mà cảnh giác, nhìn cô ta lúc này cứ như lần đầu tiên nói chuyện ở sân vườn lúc trước, vẫn dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ và bình tĩnh này nhưng những lời nói ra chỉ toàn khiến người khác phải khó chịu.

Và đúng như những gì cô suy nghĩ, những lời nói sau đây của Dương Bạch Dao không chỉ khiến cô phải khó chịu mà còn phải lo lắng rất nhiều.

Dương Bạch Dao bình tĩnh lấy trong túi ra một chiếc thẻ tín dụng để xuống bàn, cô ta không nhanh không chậm lên tiếng.

“Trong đây có hơn 30 tỷ, cô có thể rời xa Cao Anh Quân được rồi đó!”

“Cô có ý gì?”

Nguyệt Hương Lan nhìn chiếc thẻ tín dụng nằm trên bàn, đôi mày nhíu lại nhìn lên Dương Bạch Dao rồi lên tiếng hỏi lại, trong lòng lại thấy bất an với câu nói vừa rồi của cô ta.

Dương Bạch Dao nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đã bắt đầu biến sắc thì hài lòng, thứ cô ta muốn nhìn thấy chính là sự bối rối ngay lúc này của cô.

“Chẳng phải tôi đã nói rất rõ rồi sao? Tôi đưa thẻ tín dụng hơn 30 tỷ, cầm nó rồi biến khỏi cuộc sống của Cao Anh Quân đi!”