Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 2



Tôi luôn thích trẻ con nên quyết định tiến xa hơn với Đức từ lúc nhận lời cầu hôn của anh ta, cách đây ba tháng, trước đó tôi luôn giữ gìn dù chúng tôi ở bên nhau đã lâu. Gia đình hai bên ủng hộ chúng tôi, mẹ anh cũng muốn sớm có cháu bế nên luôn tạo điều kiện cho chúng tôi gần gũi. Hai tháng đầu không đậu thai tôi còn có chút hoang mang lo lắng, còn mong ngóng con đến, vậy mà lúc này… con đến thật rồi tôi lại rối loạn, nhất thời không biết phải làm thế nào.

– Kết quả thế nào rồi em, mở cửa cho anh đi Vy!

Tôi mở cửa toilet, hai mắt đỏ hoe nhìn Đức:

– Tôi có con rồi. Nhưng tôi sẽ không lấy anh!

– Con… anh sắp làm cha rồi sao? Tuyệt quá!

Đức ôm chầm lấy tôi mà hôn hít lên mặt lên mũi trong lúc tôi cố sức đẩy anh ta ra khỏi người mình. Nếu như trưa nay tôi không nhìn thấy sự thật đau lòng kia, có lẽ tôi đã hạnh phúc đến phát điên, đã cảm thấy mình là kẻ may mắn nhất trên thế giới này.

– Buông tôi ra!

Tôi điên cuồng đẩy anh ta rồi ngồi thụp xuống, ôm lấy mặt mà khóc. Đức cũng ngồi xuống đối diện với tôi, anh ta chuyển sang tư thế quỳ:

– Vy, anh xin lỗi… Trưa nay đúng là anh có vào nhà nghỉ với con bé đó, nhưng anh và nó… không có tình cảm! Đàn ông ông nào cũng thế… Giờ có con rồi, anh sẽ chấm dứt, sẽ chỉ có em và con! Em hãy nghĩ cho con mà tha thứ cho anh nhé Vy!

Tôi lắc lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Tôi phải làm sao… phải làm sao đây? Có thể nào tôi tha thứ được cho gã đàn ông bẩn thỉu này? Nhưng con tôi… con tôi cần có cha!

Tôi không biết mình quyết định đúng hay là sai, chỉ biết Đức không ngừng van xin, một hồi tôi thở hắt ra, hờ hững gượng dậy. Anh ta mừng rỡ đỡ tôi không để tôi ngã, thấy chân tôi có vết xây xát anh ta chú ý liền hỏi:

– Vy, em bị ngã à?

Tôi đã không còn đẩy Đức ra nữa, có lẽ sâu trong lòng tôi đã có câu trả lời. Tôi và Đức chỉ còn thiếu một tờ hôn thú, thiếu một đám cưới, còn từ lâu tôi đã xem anh ta là chồng mình, gia đình hai bên coi tôi và anh ta như con dâu con rể. Không thiếu phụ nữ lựa chọn tha thứ khi chồng mình ăn vụng… miễn là anh ta biết hối lỗi… miễn là anh ta lựa chọn vợ con…

– Giờ tôi muốn ở một mình, anh về đi!

– Được… được, chỉ cần em không rời khỏi đây, em chịu tha thứ cho anh, em muốn gì anh cũng chiều! Em nhớ ngủ sớm đấy nhé, đừng thức khuya, sáng mai anh sang đưa em đi khám cẩn thận.

Đức vui vẻ huýt sáo rời đi, tôi nghe loáng thoáng anh ta gọi điện báo tin vui cho bà Dung mẹ anh ta. Anh ta vui mừng là sự thật… Còn tôi, tôi có vui được không? Con đến tôi vui, tôi hạnh phúc là sự thật, nhưng tôi lại phải chịu nỗi đau phản bội quá lớn, tận đến lúc này tôi vẫn chưa thể bình tĩnh đối diện, vậy mà đã phải chấp nhận tha thứ… Thực lòng… tôi vẫn không biết mình có sai hay không? Nhưng… hơn bao giờ hết, tôi biết điều tôi cần nhất lúc này… chính là sinh linh nhỏ bé đang có mặt trong cơ thể tôi!

– Thai được năm tuần ba ngày, có tim thai rồi đây, đập tưng bừng, vị trí thai đẹp, chúc mừng vợ chồng trẻ!

Tôi xúc động nghe những lời này từ bác sĩ, khẽ chạm tay lên bụng mình. Đức ngồi bên cạnh tôi, rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm vào màn hình siêu âm rồi nâng tay tôi lên hôn hít như một người chồng hạnh phúc yêu vợ thương con thực sự.

Sáng nay Đức có mặt ở căn hộ từ sớm, lái xe hơi đưa tôi đến khám ở một bệnh viện quốc tế. Anh ta có tiền, có ngoại hình sáng láng, có học thức, dường như anh ta có tất cả, tôi luôn nghĩ mình là kẻ may mắn khi được anh ta yêu thương che chở suốt bao năm… Nhưng… kể từ trưa hôm qua, vết nứt trên tấm gương đã xuất hiện, sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất, vĩnh viễn không biến mất…

Trên xe, Đức vừa tập trung lái vừa dặn dò:

– Từ giờ hai chúng mình phải sống vì con, em đừng nghĩ gì nữa nhé, phải vui vẻ con mới khỏe mạnh xinh đẹp như em được!

Tôi nhếch miệng không đáp. Tôi không biết bao giờ mình mới có thể vui vẻ với anh ta như lúc trước, nhưng ít nhất lúc này tôi không thể.

– Trưa nay mẹ bảo anh đưa em về nhà ăn cơm, mẹ mừng lắm, còn nói có quà cho em nữa đấy!

Đức lái xe về thẳng ngôi biệt thự ba tầng nhà anh ta. Anh ta là con một, từ nhỏ đã được cưng chiều như trứng mỏng. Bà Dung mẹ anh ta xinh đẹp khéo léo lại nhẹ nhàng, tôi không có ấn tượng xấu với bà ấy, chỉ cảm thấy bà ấy có gì đó giả tạo nên xưa nay không muốn gần gũi nhiều.

– Con Vy về rồi à, từ giờ làm gì cũng phải cẩn thận nghe chưa? Thằng Đức nó làm gì con con cứ bảo mẹ, con chỉ cần lo cho cháu nội của mẹ là được!

Nghe tiếng xe hơi bà Dung liền bước ra đón người, khuôn mặt trang điểm tinh tế nở bừng niềm vui. Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy ấm áp trước cách cả Đức và bà Dung đón nhận tin tôi có thai, đó cũng là nguyên nhân khiến tôi chấp nhận bước tiếp cùng anh ta.

– Bác… con hiểu bác ạ!

Tôi nhẹ giọng bước lại gần mẹ Đức. Bà Dung mỉm cười siết chặt tay tôi:

– Gọi mẹ chứ bác gì nữa? Bố mẹ với anh Đức tính cuối tháng này hai đứa ăn hỏi, một tuần sau thì làm đám cưới, con thấy thế nào?

– Cuối tháng này… liệu có gấp quá không bác?

– Lại bác rồi… gọi mẹ xem nào!

– Dạ… mẹ!

– Ừ, ngoan lắm. Hai đứa cũng tính khi con tốt nghiệp còn gì, giờ cũng tháng năm rồi còn bao lâu nữa đâu? Nhanh nhanh kẻo cô dâu to bụng chụp ảnh không đẹp con ạ!