Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 29



Vừa bước lên phòng ngủ của Vinh, tiếng sập cửa phía sau làm tôi giật thót mình. Hơi thở phảng mùi rượu, Vinh tiến lại, bế bổng tôi lên tiến về giường. Anh ta đã chờ đợi giây phút này suốt bao ngày, giờ là lúc không còn gì có thể ngăn cản!

Vinh say hơn tôi nghĩ, anh ta mơ màng, mấp máy miệng trong lúc hôn khắp mặt tôi:

– Lan… Lan!

Trái tim tôi bất giác nhói lên đau buốt. Hàng mày nhíu chặt, tôi lắc lắc đầu đẩy Vinh khỏi người mình. Tôi biết mình không đúng nhưng từ lúc nào chỉ cần nghĩ đến việc Vinh luôn coi tôi là Ngọc Lan mà bày tỏ yêu thương, tôi khó chịu đến nặng trĩu lồng ngực.

– Anh Vinh… tôi không phải Lan! Tôi là Vy!

Tôi cứng giọng thức tỉnh Vinh. Hơn bao giờ hết, tôi đã không cần phải sợ hãi người đàn ông này. Kể từ giờ phút này, Vinh muốn đánh, muốn chửi, muốn đuổi tôi đi, tôi đều chấp nhận. Tôi là kẻ sai, sai hoàn toàn ngay từ lúc bắt đầu. Tôi tiếp cận anh, giả dạng Ngọc Lan để khơi gợi tình yêu trong anh nhằm đạt được mục đích của tôi. Mục đích của tôi đã đạt được, tôi lại không thể tiếp tục đóng vai Lan ở bên anh.

Vinh như giật mình thoát khỏi cơn mộng mị, anh kéo cổ áo sơ mi chú rể, cởi vài cúc áo cho bớt nóng, nằm ngửa ra giường thở hổn hển. Bất giác… những giọt nước mắt lăn dài qua khóe mắt, Vinh đang khóc. Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhúm đỏ lựng đầy khốn khổ. Cơ thể cao lớn rung lên bần bật. Ngày cưới của anh với một cô gái không phải Lan khiến anh đau đớn, khiến anh nuối tiếc, có phải vậy không?

Tôi nuốt nghẹn bước xuống giường, hai chân quỳ xuống, hai tay úp xuống sàn dập đầu vái lạy Vinh:

– Anh Vinh, tôi mong anh bình tĩnh nghe tôi nói, tôi không muốn và không thể lừa dối anh một giây một phút nào nữa!

Vinh có chút trấn tĩnh, anh lau nước mắt ngồi dậy, dường như anh không hiểu tôi đang làm gì hoặc anh cho rằng anh đã biết tôi khốn nạn thế nào. Âm giọng bằng giọng mũi, anh gắt:

– Cô làm cái trò gì thế? Tôi cưới cô là quyết định của tôi, không phải vì trò lừa bịp của cô.

Nước mắt tôi bắt đầu lăn, tôi gạt đi, dập đầu thêm một lần nữa rồi mới ngẩng lên đối mặt với Vinh:

– Tôi… đang mang thai. Đang ở tuần thứ chín.

Vinh sững sờ lặng đi. Ngay khi hiểu điều tôi vừa nói, anh trừng mắt nhìn tôi, tròng mắt đỏ lên, hỏi lại như không tin vào tai mình:

– Cô vừa nói gì? Cô mang thai?

Tôi gật đầu.

– CON AI?

Vinh quát ầm lên, anh túm lấy cổ áo tôi lôi tôi lên đối diện với đôi mắt đỏ vằn tức đến nghẹt thở của anh.

– Không phải con anh.

– TÔI HỎI CÔ, NÓ LÀ CON AI?

– Đó không phải điều quan trọng… Tôi xin lỗi… xin lỗi vì đã giấu anh!

Tôi nhắm mắt chờ đợi một cái tát, một cú đá hay một cái đập từ Vinh, nhất định tôi sẽ không chống trả, nhưng không, anh chỉ hừ một tiếng, kéo một lực làm tôi ngã vật ra giường. Ngay sau đó, anh bước nhanh khỏi phòng. Tiếng đập cửa vào tường ruỳnh một tiếng làm tôi rùng mình, gai ốc nổi rần rần.

Tôi đã tưởng tượng giây phút này từ rất lâu rồi, chỉ không ngờ khi nó đến, tôi lại sợ hãi, lại đau lòng đến như vậy. Tôi nói ra tất cả với Vinh, đơn giản vì tôi không muốn lừa dối anh thêm nữa. Nếu như lúc trước tôi định im lặng cho đến khi tốt nghiệp đại học, cầm trên tay tấm chứng nhận hoàn thành khóa học được cấp sau buổi bảo vệ tôi sẽ bỏ trốn, sẽ vĩnh viễn không để Vinh hay bất cứ ai tìm ra tôi. Nhưng… hơn bao giờ hết, không chỉ vì chuyện anh là ân nhân của tôi thì lúc này… sâu trong lòng tôi muốn được sống thật với anh, mong anh chấp nhận mẹ con tôi, mong anh cho tôi cơ hội tiếp tục ở bên anh, chờ đợi một ngày sinh cho anh một đứa con.

Vinh bỏ đi đâu không rõ, bữa tối đoàn viên sau tiệc cưới anh vẫn không có mặt. Tôi ủ dột trong vai trò cô dâu mới khiến những người trong nhà cũng không thoải mái. Mẹ chồng nhìn tôi, ngọt giọng an ủi:

– Cái thằng này, vừa mới lấy vợ đã bỏ bê con gái nhà người ta rồi, để nó về mẹ sẽ cho nó một trận!

Ông Trí thì tức điên gọi điện cho Vinh, tiếc rằng anh không nghe máy. Ông bực mình đặt cạch điện thoại xuống bàn. Ông Nghĩa kêu mệt bỏ đi khỏi bữa sớm. Dương Thành Vũ đưa đôi mắt hiếu kỳ nhìn về tôi, có lẽ trông tôi như kẻ chết đuối giữa dòng nên anh ta quyết định không lên tiếng.

Mệt mỏi trở về phòng, tôi lên giường nằm sớm. Nói gì thì nói, ngày hôm nay tôi đã quá sức mệt mỏi. Giờ là lúc tôi cần lo cho tương lai của mẹ con tôi hơn bao giờ hết. Rất có thể Vinh trở về sẽ đuổi tôi đi, tôi không có lựa chọn nào, chỉ có thể chuẩn bị tinh thần.

Hai giờ sáng, mùi rượu nồng nặc bao quanh phòng, Vinh đặt phịch người xuống giường. Tôi nín thở chờ đợi một câu đuổi cổ từ anh nhưng hoàn toàn không có. Có thể vì anh say quá rồi, sáng mai… có thể sáng mai anh sẽ đuổi tôi!