Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 52



Cơn sóng tình qua đi, Vinh thỏa mãn trong tôi rồi lập tức rời giường, để lại tôi một mình trong vô vàn cảm xúc cùng suy nghĩ hỗn độn. Tôi sẽ chiều chuộng anh trên giường cho đến ngày sinh con cho anh, anh muốn vậy phải không? Nếu đó là điều anh muốn, tôi không thể khác.

Khi Vinh quay lại, anh đã mặc quần đùi, trên tay là chiếc khăn ẩm anh nhẹ nhàng lau thân thể tôi. Tôi ngỡ ngàng trước hành động dịu dàng của anh, cảm xúc hỗn độn bộc phát thành nước mắt. Tôi nằm yên để anh lau mà nước mắt lăn dài, đến khi anh ném khăn vào nhà tắm rồi nằm cạnh tôi, tôi liền quay sang ôm choàng lấy anh, hôn lên môi lên má anh.

– Anh Vinh, em yêu anh. Em muốn làm một người vợ thực sự của anh…

Vinh im lặng, một hồi anh cất lời:

– Cô yêu tôi? Yêu thế nào?

– Là hàng ngày được trông thấy anh, được yêu thương chăm sóc anh, được anh yêu thương chăm sóc, cùng nhau sinh con và nuôi dưỡng con cái. Tình yêu với em là vậy.

– Đó không phải điều tôi cần.

Vinh nhàn nhạt đáp, những lời lạnh lẽo như xô nước đá tạt thẳng vào thân thể, trí óc, trái tim tôi. Tôi lẳng lặng rời khỏi anh, cầm váy ngủ bước vào nhà tắm. Để dòng nước ấm chảy dọc cơ thể, tôi mong nước mắt cũng hòa theo dòng nước, không để tôi cảm nhận được vị mặn chát là thế nào. Tôi chưa từng say mê khao khát Đức như với người đàn ông đang ở bên tôi mà xa cách tôi nghìn trùng vạn dặm là anh, vậy mà đáp lại tôi lại là sự lạnh lùng đến run rẩy…

Một ngày mới lại đến, Vinh đã đi làm từ sớm. Tám giờ sáng tôi được Dũng đưa đến tổng công ty Phúc Thanh. Tiếng tinh tinh tài khoản vang lên, tôi ngỡ ngàng nhìn con số năm mươi triệu vừa báo thêm từ tài khoản mang tên Dương Thành Vinh. Vinh trả cho tôi “lương tháng”, như một con đĩ được anh bao nuôi. Nhục nhã thật, nhưng đó chẳng phải là con đường tôi lựa chọn hay sao?

Tôi mặt dày nhắn lại anh:

“Vợ nhận được tiền lương tháng của chồng rồi, tháng này tổng công ty trả cho chồng năm mươi triệu hả? Tiếp tục phát huy nhá chồng, thiếu tiền tiêu vặt cứ bảo em đưa lại cho.”

Không có tin nhắn đáp lại. Tôi mặc kệ, coi như anh đưa hết lương cho tôi như cách mà các ông chồng yêu vợ thường làm đi!

Đến tổng công ty, nam trợ lý của Vinh đón tôi từ ngoài sân, thái độ xun xoe của anh ta khiến tôi cảm thấy mát lòng mát dạ.

– Chị Thanh Vy, em là Bảo, trợ lý của anh Vinh. Sáng nay anh Vinh bảo em tiếp đón chị. Chúng ta lên tầng tám nhé!

Tôi theo Bảo ra thang máy, bất ngờ chạm mặt một cô gái rất xinh mặc váy trắng, vẻ tiểu thư đài các đặc biệt hơn người. Bảo cũng bất ngờ, anh ta liền xun xoe với cô ta ngay tức khắc:

– Cô Đan Như… cô đến lúc nào sao không gọi cho tôi, lại vào thẳng đây thế, cô có thẻ chưa, phải có thẻ mới lên tầng trên được đấy ạ!

– Cám ơn. Tôi đã liên lạc với sếp anh rồi, anh ấy bảo tôi lên gặp trực tiếp. Thẻ tôi được cấp từ chiều qua.

Đan Như đây sao, không ngờ tôi lại chạm mặt cô ta sớm vậy. Cô ta lạnh lùng nhìn lướt qua tôi, thái độ hằn học rõ rệt, ngay sau đó lùi lại đứng cạnh Bảo. Bảo đứng giữa tôi và cô ta. Đến tầng tám, Bảo đưa tay mời tôi bước ra, còn Như vẫn tiếp tục đi lên.

Tôi cau mày, dù muốn dù không tôi cũng cảm thấy khó chịu với kẻ tôi vừa gặp.

– Anh Vinh ở tầng mấy vậy?

– Anh ấy ở tầng mười. Chị vào phòng này em hỏi một chút thôi ạ!

“Phỏng vấn” mà Vinh nói là việc Bảo xem qua hồ sơ của tôi, sau đó anh ta nhẹ giọng:

– Chị mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm gì, tạm thời chị vào bộ phận Tài chính của anh Vinh thử việc đã nhé!

Tôi có chút ngạc nhiên khi Vinh vẫn xếp cho tôi vào bộ phận Tài chính của anh, trong lòng không khỏi nhen lên cảm giác vui vẻ. Vinh vốn dĩ không muốn tôi vào làm, có điều tôi dứt khoát mong muốn đi làm, cuối cùng anh chịu nhượng bộ, cho tôi một vị trí, dù là thử việc ở bộ phận của anh.

– Thử việc… bao lâu ạ?

– Còn tùy vào anh Vinh quyết định.

Tôi ậm ừ chấp nhận. Bảo nói tiếp:

– Tầng tám của tòa nhà là bộ phận Tài chính. Giờ em dẫn chị sang phòng làm việc nhé!

Phòng làm việc mà Bảo dẫn tôi vào có khoảng mười người, mỗi người một bàn riêng có kính chắn như một góc trời, xem ra khá thoải mái. Mười người trong phòng có cả nam cả nữ, mỗi người một vẻ nhưng dường như cũng không soi mói nhau.

– Chị Thanh Vy, chị Ngân là chị trưởng phòng Kế toán lao động, chị trao đổi với chị ấy nhé, giờ em phải đi ạ!

Tôi gật đầu nhìn về một chị gái tầm tuổi bốn mươi. Chị ấy mỉm cười đứng dậy nói:

– Cô là vợ giám đốc à, làm ở đây thì cứ thoải mái, miễn đừng có nhầm lẫn gì là được! Nhầm gì là chúng tôi bắt đền giám đốc đấy nhé!