Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Chương 83



Trở lại căn hộ cũng là tổ ấm của tôi và Vinh, tôi chính thức trở thành một bà bầu được chăm từng li từng tí. Lần mang thai này tôi nghén lên nghén xuống, chỉ uống nước thôi cũng cảm thấy muốn nôn hết ra ngoài. Vinh cười cười trêu chọc tôi:

– Con gái biết được ba nó chờ đón mà làm mình làm mẩy ghê em nhỉ?

Tôi chưa kịp đáp lời đã lại chạy vào toilet nôn ọe. Tôi không thể nói hết may mắn của mình khi được chồng yêu thương ở bên chăm sóc, nhớ về lần mang thai trước cảm giác xót xa vẫn dâng lên thương cảm số phận đứa con đầu.

Đứa bé trong bụng tôi được dự đoán là bé gái, Vinh thích thú không ngừng, chưa gì đã lên mạng ngắm nghía rồi đặt bao nhiêu quần áo bé gái xinh xắn cho con. Ánh mắt long lanh của anh khi khui hàng làm tôi chỉ biết cười bất lực.

Ông trời xem ra vẫn còn thương xót mà cho tôi ăn được và mê mẩn duy nhất một thứ: bún riêu cua. Tôi ăn bún riêu cua đến hàng tháng trời mà không chán. Bác Hồng chuyển từ nhà họ Dương sang chăm sóc cho tôi, bác cứ như đã trở thành đầu bếp quán bún riêu cua từ lúc nào không hay. May sao bé con trong bụng tôi vẫn phát triển tốt. Lúc này, ở tháng thứ sáu bụng tôi đã khá nặng nề, cũng không còn bị cơn nghén hành hạ.

Vinh áp tai vào chiếc bụng tròn của tôi, nửa cười nửa mếu:

– Ba mua hết quần áo con gái cho con rồi, giờ con lại là con trai, ba biết phải làm thế nào đây?

Sáng nay đến bệnh viện, bác sĩ khẳng định chắc nịch bé con trong bụng tôi là bé trai làm cả tôi và anh đều té ngửa. Với tôi, con nào tôi cũng đều yêu quý như nhau, còn Vinh, anh hơi lo lắng nói:

– Con trai sẽ rất nghịch, em sẽ mệt đấy!

Tuy vậy, không thể nói là anh không vui mà anh vui đến phát điên lên rồi! Tất cả đội vệ sĩ cùng Bảo đều biết anh sắp có con trai, bọn họ thi nhau chúc mừng anh dù còn hơi sớm.

Bụng bầu ở tháng thứ chín, cơ thể tôi đã tăng đến mười cân, dù tôi không thấp nhưng lúc này nhìn như một cây nấm lòe xòe đi cạnh chồng trong siêu thị. Hừm, sinh con xong tôi nhất định phải lấy lại dáng thật nhanh, không thể mặc chồng trước bao ánh mắt phụ nữ thèm thuồng vây quanh thế này được! Tôi bấm bụng, nhún vai hài lòng trước dự định của mình.

Điện thoại của Vinh bất ngờ réo rắt, anh dừng xe đẩy có đủ loại tã dán, mở điện thoại gạt nghe:

– Ba đột ngột trở nặng sao mẹ? Chúng con sẽ đến ngay!

Ông Trí mắc bệnh tụy nhiều năm nay, khi Vinh gặp tai nạn ông cũng phải vào điều trị tại bệnh viện, chính vì vậy ông không quan tâm được tới chuyện vợ chồng tôi. Kẻ có thể báo cho tôi là Vũ nhưng đương nhiên hắn không làm như vậy.

Đợt đó Vũ trượt hợp đồng với chuỗi nhà hàng Kim Anh, tin vui với hắn là Vinh gặp tai nạn, thế nên hắn được thay Vinh xử lý hợp đồng với Thanh Tú. Có điều sau khi bị Vinh phát giác và tránh né, Lan tức điên lên, chị ta quyết định tung hê bộ hồ sơ sai phạm trong xây dựng của Thanh Tú khiến chuỗi nhà hàng này đối diện với rắc rối lớn chưa từng có, cũng khiến rất nhiều người phải ra hầu tòa. Vinh đã lường trước tình huống này nhưng ở vị trí của anh, anh chỉ làm đúng phận sự của mình, vẫn quyết định ký kết hợp đồng với Thanh Tú, tuy nhiên anh không đầu tư nhiều cho bọn họ. Xem hợp đồng Vinh ký với Thanh Tú chỉ là con số nhỏ, Vũ không thỏa mãn. Kẻ tham lam như hắn tự bỏ một số tiền túi khổng lồ đầu tư những hàng hóa đặc biệt phục vụ riêng cho Thanh Tú để kiếm lời, kết quả bọn họ gặp rắc rối không thể mua hàng, bao nhiêu máy móc đặt riêng giờ chẳng thể bán đi đâu được. Chuyện lộ ra, ông Trí cực kỳ tức giận với thằng con thứ tham lam này mà càng coi trọng con cả. Vũ chịu tổn thất nặng nề sau vụ việc đó. Chiến thắng của Vinh trong cuộc chiến vị trí nắm giữ Phúc Thanh đã là chắc chắn.

Mối hận với Vinh mỗi lúc một thêm chất chồng, Vũ không còn ngồi chung bàn ăn với Vinh lần cuối cùng anh đưa tôi trở lại nhà họ Dương. Thái độ của Vũ cùng bà Thủy như vậy, Vinh cũng không đưa tôi trở lại nhà họ Dương thêm một lần nào nữa, anh muốn tôi yên tâm mang thai sinh nở, mặc kệ ông Trí muốn anh trở về thế nào.

Nhận tin dữ từ bà Thủy, bỏ dở việc mua sắm tôi theo Vinh ra xe để đến bệnh viện mà bà Thủy nhắn. Xe hơi đi qua một quãng đường vắng tối tăm, bất ngờ một đoàn xe hơi đen lùi lũi chặn xe của chúng tôi lại.

Tôi lạnh toát sống lưng nhìn đoàn xe trước mặt. Lẽ nào… tất cả chỉ là một cái bẫy? Bà Thủy và Vũ… hai mẹ con bọn họ hợp tác để hãm hại chúng tôi sao?

Vinh đanh mặt, anh lập tức đánh lái, chiếc xe hơi lao vào bụi rậm rồi băng băng trong khu vực cây cối rậm rạp. Anh quay sang tôi, đáy mắt anh đỏ vằn:

– Em xuống ở đây, trốn trong bụi cây kia, đừng phát ra tiếng động, anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng!