Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 12: Lâm Mạn Mạn



Lúc Âu Di Dương đến nhà Lâm Mạn Mạn, thấy cô nàng đã bày biện đủ thứ đồ nhắm cùng đồ ăn vặt, rồi bia lon bia chai đặt đầy mặt bàn.

“Công chúa, tới đây mau lên. Áp lực quá cũng không tốt đâu. Mau tới đây, chúng ta cùng nhau xả stress.”

Âu Di Dương bật cười, đi đến gần cô bạn mình.

Sau một hồi tâm sự đủ chuyện trên trời dưới đất, cả hai uống đến mặt đứa nào cũng ưng ửng đỏ. Rốt cuộc không biết Lâm Mạn Mạn rút ra từ đâu một cuốn sổ vuông vức màu hồng, lè nhè nhét vào tay Âu Di Dương.

“Công chúa, cậu mở ra xem thử xem. Bà đây cũng tích được một khoản, biết là không thấm thía bao nhiêu, nhưng có còn hơn không, đúng không nào?”

Âu Di Dương đang mê man, nghe vậy thì bàn tay đang cầm cuốn sổ kia hơi run run, mắt cô hơi trợn lên, muốn tỉnh hẳn rượu. Âu Di Dương mở cuốn sổ kia ra, là sổ tiết kiệm của Lâm Mạn Mạn. Thực sự đúng là tích góp được không ít…nhưng cũng đúng là không thấm được bao nhiêu.

Âu Di Dương nhìn cuốn sổ mà cứng đờ, vô cùng xúc động. Đầu óc đang mê man cũng bị hành động này của Lâm Mạn Mạn làm cho tỉnh táo.

Vào lúc khó khăn nhất, rốt cuộc cũng có một người chịu vươn tay ra giúp đỡ cô, không ngại đưa cho cô cuốn sổ tiết kiệm mà bản thân mình tích góp bao năm qua…

Có người bạn nào mà làm được tới mức này chứ? Huống hồ, Lâm Mạn Mạn biết rõ tình trạng công ty của cô đang trên bờ vực phá sản, số tiền này mà đưa cho cô, gần như 99,9% là không lấy lại được mất...

Lâm Mạn Mạn là bạn từ thời cấp 2 của Âu Di Dương, gia cảnh rất bình thường. Nếu so với Âu Di Dương là kém hơn rất nhiều.

Nhưng được cái là gia đình Lâm Mạn Mạn sống với nhau rất vui vẻ hạnh phúc, tiền kiếm được đủ ăn đủ mặc cũng đủ xài. Nuôi ra được một Lâm Mạn Mạn có tính cách rất tích cực, phóng khoáng, sáng lạn. Hai người là bạn cùng bàn năm lớp 6, từ đó thân thiết đến tận bây giờ.

Số tiền này có lẽ là Lâm Mạn Mạn tích góp từ lúc đi học cho tới khi ra trường đi làm. Phần tâm ý này của Lâm Mạn Mạn đối với Âu Di Dương thật sự là quá lớn lao. Âu Di Dương đã bắt đầu rưng rưng nước mắt rồi.

Lâm Mạn Mạn ngồi một bên lén nhìn Âu Di Dương, thấy cô sắp khóc thì không kìm được vỗ một phát vào lưng Âu Di Dương.

“Này, công chúa, đừng nói là cậu khóc nhé? Sến sẩm như thế cơ à?”

Âu Di Dương bị vỗ một phát muốn bay luôn cả linh hồn. Cô cố nuốt ngược lại nước mắt vào trong, dúi cuốn sổ lại vào tay Lâm Mạn Mạn.

“Phần tâm ý này của cậu, tớ sẽ ghi nhớ. Còn tiền thì cậu giữ đi. Tớ có cách lo liệu rồi. Mạn Mạn, thực sự cảm ơn cậu…”

Lâm Mạn Mạn cầm cuốn sổ ngơ ngác, lại dúi lại vào tay Âu Di Dương.

“Cách gì chứ? Đừng nói dối tớ. Cậu không nhận tiền thì ghi nhớ tâm ý của tớ làm gì? Mau cầm lấy đi, đừng có xem tớ là người ngoài như vậy. Tớ buồn đó.”

Âu Di Dương cười gượng một cái. Cuối cùng cũng nhớ tới bản hợp đồng kia với Phó Tư Truy.

“Thực sự…là có cách rồi.”

“Vậy thì là cách gì? Nếu cậu không nói rõ ràng thì cỡ nào số tiền này của tớ cũng sẽ có cách ép cậu nhận lấy.”

Âu Di Dương xoa trán, thở ra một hơi.

“Mạn Mạn, cậu còn nhớ đêm cuối cùng chúng ta ở nước ngoài tham gia trao đổi học tập không?”

“Nhớ chứ, hôm đó tớ ‘đặt hàng’ cho cậu một con vịt đẹp trai lai láng, thế mà cậu lại không thèm dùng cơ mà! Mất tiền oan đấy!!!”

“Sao cơ? Vậy là cậu thực sự kêu trai bao tới đấy hả?”

Lâm Mạn Mạn thấy vẻ sửng sốt của Âu Di Dương, cũng trợn mắt nhìn cô.

“Chứ sao nữa? Cậu biết tớ say lên thì sẽ làm khùng làm điên mà. Có điều người tớ chọn là hàng tốt đó! Mà cậu làm gì ngạc nhiên vậy?”

Lâm Mạn Mạn bắt đầu thấy hoang mang, không phải tối đó Âu Di Dương còn không thèm về phòng luôn sao? Cô nàng còn tưởng là do thấy chàng vịt kia xong, Âu Di Dương khó chịu đến nỗi đặt luôn một phòng khác để ngủ nữa cơ.

Âu Di Dương lúc này mới chú ý tới lời nói của Lâm Mạn Mạn.

“Khoan đã, cậu nói gì cơ? Tớ không dùng sao?”

“Ừ…cậu còn không thèm về phòng mà... Hôm sau cậu lại mặt mày trắng bệch, lạnh lạnh lùng lùng làm tớ sợ chết khiếp. Còn tưởng là cậu giận tớ lắm đấy, chả dám hỏi thăm một tiếng luôn."

“...”

Vậy Âu Di Dương cùng Phó Tư Truy là lại làm sao?

Cho nên, lúc đó là cô thực sự đi nhầm vào phòng anh rồi?

Lâm Mạn Mạn thấy Âu Di Dương lại thất thần, đụng vai cô một cái.

“Làm sao? Sao lại nhắc lại chuyện này? Không phải đang nói tới chuyện công ty nhà cậu à…”

Âu Di Dương nhìn Lâm Mạn Mạn, không biết là nên kể từ đâu nữa. Cô cầm lon bia lên nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu đều đều kể lại mối quan hệ chằng chéo giữa cô và Phó Tư Truy cho Lâm Mạn Mạn nghe.