Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 14: Nhẫn



Lúc Âu Di Dương đi đến gần Phó Tư Truy, anh vẫn không phát hiện ra cô. Đến khi cô cách Phó Tư Truy chừng ba bước chân, anh cũng vẫn chăm chăm nhìn vào điện thoại. Âu Di Dương liếc xuống nhìn điếu thuốc đang cháy ở tay Phó Tư Truy.

“Anh Phó, tay anh sắp bỏng rồi.”

Lúc này Phó Tư Truy mới hơi giật mình, anh dời tầm mắt từ màn hình điện thoại sang Âu Di Dương, sau đó có chút bất ngờ. Phó Tư Truy hắng giọng một cái.

“Xin lỗi, công ty tôi có một số việc. Xem chăm chú quá nên không để ý.”

“Không sao.”

Phó Tư Truy xoay người mở cửa xe cho Âu Di Dương, thấy cô đã ngồi vào xe rồi, anh đóng cửa lại. Giơ tay lên hút nốt điếu thuốc rồi đi đến thùng rác giục đầu lọc thuốc. Sau đó, Phó Tư Truy lại nhận được một cuộc điện thoại, đứng nghe thêm khoảng chừng 5 phút nữa mới vào xe.

Lúc Phó Tư Truy lên xe, anh đem theo một mùi thuốc nhàn nhạt vào cùng.

“Anh bận như vậy, sao không để tôi đến công ty tìm anh?”

“Bây giờ thì xong rồi. Đến rước em, sẵn tiện cùng nhau đi lựa nhẫn.”

Âu Di Dương trợn mắt.

“Lựa nhẫn?”

Phó Tư Truy nhìn thấy cô bất ngờ, anh mím môi cười cười, khởi động xe lái đi rồi nói.

“Làm sao? Em muốn kết hôn mà không cần nhẫn?”

“Gấp…gấp vậy…?”

Phó Tư Truy vừa lái vừa chỉnh một điểm đến nào đó.

“Ừm, cũng gấp. Tôi sắp 29 tuổi rồi, phải mau kết hôn thôi.”

Âu Di Dương nghe anh nói vậy thì lẩm bẩm trong miệng.

“Dù sao cũng chỉ là kết hôn giả…”

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

Sau cuộc đối thoại trên, cả hai cùng rơi vào im lặng. Âu Di Dương im lặng là vì cô vẫn cảm thấy hơi sốc. Mọi chuyện vẫn cứ như một giấc mơ vậy. Phó Tư Truy từ đâu đột nhiên xuất hiện, lại quăng cho cô một cái hợp đồng hôn nhân. Sau đó cô còn thực sự ký hợp đồng. Bây giờ còn cùng nhau đi lựa nhẫn nữa…

Còn Phó Tư Truy im lặng là vì anh vẫn chưa hồi thần được sau khi nhìn thấy Âu Di Dương hôm nay.

Hôm nay cô hoàn toàn không trang điểm, ngay cả son cũng không đánh. Mấy lần trước gặp mặt, lần nào cũng là trong trạng thái Âu Di Dương không trang điểm đậm thì cũng sẽ có trang điểm nhẹ nhàng. Phó Tư Truy khá bất ngờ, tháo lớp trang điểm xuống Âu Di Dương như trẻ ra 4,5 tuổi vậy. Làm anh cứ có cảm giác mình đang dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy.

Mặc dù không trang điểm nhưng đường nét trên gương mặt Âu Di Dương vẫn nét nào ra nét đó, thậm chí môi cô cũng hơi ưng ửng hồng. Là một nét đẹp thanh xuân tràn đầy sức sống, chỉ có điều là Âu Di Dương trước mặt anh không thích cười, nên vẻ sức sống đó lại như trầm lắng hơn một chút.

Nhưng phải nói là cho dù trang điểm hay không trang điểm, nhan sắc của Âu Di Dương cũng vẫn nổi bần bật. Không cần phải tô điểm thêm một chút nào.

Lúc này, Âu Di Dương cũng hơi hồi thần lại. Cô moi móc cây son từ trong giỏ xách ra, quẹt quẹt vài đường. Hừ, cái người này muốn đi đâu cũng không thông báo trước với cô, nhìn anh là biết sẽ mua nhẫn ở những chỗ đắt tiền. Cứ tưởng chỉ gặp mặt một lúc nên Âu Di Dương cũng lười trang điểm, nhưng lại phải ra đường dạo vòng vòng thế này, cô cũng không thể quá qua loa được.

Phó Tư Tuy nhìn sang, thấy Âu Di Dương đánh son xong thì trông sáng bừng cả gương mặt lên, tim anh đập lệch một phát. Thật sự là quá chói mắt, có nên kiếm cái khẩu trang cho cô đeo vào không? Cuối cùng anh không nhịn được, lên tiếng.

“Em không trang điểm cũng vẫn rất xinh.”

Âu Di Dương khựng động tác lại, cất cây son vào trong túi xách. Đột nhiên được khen, cô hơi mất tự nhiên. Mặc dù cô biết nhan sắc mình nằm ở mức độ nào, từ nhỏ tới lớn cũng nhận được vô số lời khen. Nhưng Phó Tư Truy khen cô, cô lại có một cảm xúc hơi khác.

“Lần sau anh có đột nhiên chở tôi đi đâu thì có gì báo trước với tôi một tiếng, dù sao ra đường cũng nên chỉn chu một chút mà.”

Phó Tư Truy nghe vậy chỉ mỉm cười: “Được rồi, là tôi suy nghĩ không chu đáo. Nhưng mà sao giọng em khàn vậy? Bệnh?”

Âu Di Dương: “Không có gì, tối qua cùng bạn uống chút rượu thôi.”

Phó Tư Truy nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơi gần trưa rồi.

Phó Tư Truy: “Đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn trước nhé?”

Âu Di Dương cũng nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm. Tỏ ý rằng cô chưa muốn ăn. Vậy mà Phó Tư Truy vẫn dừng trước một cửa hàng đồ ăn sáng nào đó, mua cho cô một ly sữa nóng và một phần ăn sáng.

“Uống rượu xong mà đến giờ vẫn để bụng rỗng. Âu tiểu thư không biết tự chăm sóc bản thân, tôi cũng không thể giả vờ làm lơ em được.”

Âu Di Dương nhận lấy phần ăn sáng từ Phó Tư Truy, ngại ngùng cảm ơn anh rồi yên lặng ngồi ăn. Phó Tư Truy thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn như vậy thì hài lòng. Lái xe đến nơi mua nhẫn.