Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 23: Lo lắng



Ngoài ra, cũng không thích có người nào khác ngoài anh chạm vào em. Hai tên già chướng mắt trước đó, ngoài chuyện hành hạ hai lão ta trên sân golf, anh còn đặc biệt làm thêm vài chuyện khác.

Hai tên đó hám tiền, còn coi trọng mặt mũi, anh cho người đi "giải quyết" vài cái hợp đồng lớn của hai người họ, sau đó lại tung thêm tin giả cả hai đều mắc bệnh “thầm kín”, khiến cho hai gã đó vừa mất tiền, vừa mất uy tín lại còn mất mặt. Mặc dù đã trả thù giúp cô, cũng làm những việc để khiến tâm tình anh dễ chịu hơn, nhưng trong lòng Phó Tư Truy vẫn cứ âm ỉ khó chịu mãi.

Âu Di Dương nghe anh nói xong thì trợn mắt, chuyện anh ghét chỉ có vậy? Lại còn chỉ liên quan tới cô? Sau một hồi cảm thấy như rơi vào hoang mang cùng một chút cảm giác câm nín, cuối cùng cô cũng hồi thần lại.

“Được, sau này em không nói thế nữa. Cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

Phó Tư Truy thấy cô khẳng định, hài lòng cầm ly rượu lên uống cạn. Ngoan thật. Thái độ của cô hôm nay đã thay đổi rồi, còn không khó chịu như ban đầu lúc gặp lại anh nữa. Chắc có lẽ hôm đó anh hơi sổ sàng.

Âu Di Dương ngồi ngẫm lại mấy lời anh nói, cuối cùng phát hiện ra một việc. Sở thích của anh là cô…mà sở ghét của anh cũng liên quan tới cô…Trong lòng Âu Di Dương bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ.

Hai người cùng ngồi trò chuyện thêm một lát nữa, tìm hiểu thêm vài điều về cuộc sống thường ngày của nhau. Sau khi Âu Di Dương cảm thấy đã đủ, hai người mới quyết định ra về.

Trước khi đến nhà Phó Tư Truy để gặp ông nội anh, Âu Di Dương còn đặc biệt nhờ anh chở cô đến một vài địa điểm để tự mình lựa chọn quà tặng cho ông nội nữa. Đã là tặng đồ cho người khác, mà người đó còn là người thân duy nhất của chồng sắp cưới, cô vẫn muốn tự bản thân mình bỏ tâm ra lựa đồ hơn.

Sau khi mua xong xuôi quà gặp mặt, Phó Tư Truy đánh lái xe chở Âu Di Dương về tòa nhà chính.

Tòa nhà chính của Phó Tư Truy nằm trong khu biệt thự khép kín, ra vào cổng khu bằng thẻ từ. Dọc đường vào biệt thự đều có gắn camera CCTV, và khu biệt thự cũng được trang bị một lực lượng an ninh chuyên nghiệp. Nơi đây cách trung tâm thành phố không quá xa cũng không quá gần, tầm khoảng 30-45 phút đi ô tô tùy theo điều kiện giao thông.

Âu Di Dương bắt đầu thấy áp lực. Mặc dù nhờ vào phương hướng làm ăn lấy uy tín và tình nghĩa làm trọng, cộng thêm gặp thời nên công ty của Âu Thiên Hạc những năm trước phất lên như diều gặp gió. Kinh tế của gia đình cô trước khi rơi vào tình trạng điêu đứng ở bờ vực phá sản không thể dùng hai từ khá giả để hình dung, vì có thể được xem như là nhà giàu mới nổi. Nhưng cái dạng nhà giàu mới nổi này, nền móng không hề vững chắc, đem so với đại gia tộc giàu có lâu đời mà nói, không là cái đinh gỉ gì cả. Chỉ đơn giản nhìn qua cách sống và tiêu xài của Phó Tư Truy là đã hiểu.

Bây giờ được chiêm ngưỡng khu biệt thự này, Âu Di Dương mới biết thật ra Phó Tư Truy đã sống khá là khiêm tốn rồi…

Phó Tư Truy nhìn sang nét mặt lộ rõ vẻ hồi hộp của cô, anh nhướng mày. Từ lần đầu gặp cô cho đến hiện tại, anh chỉ thấy một Âu Di Dương thẳng tính, một Âu Di Dương rất thích nói lời chặn miệng người khác, hay là một Âu Di Dương lâu lâu bị trêu thì sẽ tức giận hay ngại ngùng đến đỏ cả hai lỗ tai. Chứ một Âu Di Dương trông thấp thỏm lo sợ thế này thì vẫn là lần đầu tiên anh được chứng kiến

Phó Tư Truy vô cùng tự nhiên vươn bàn tay to lớn của anh ra nắm tay hai bàn tay đang báu chặt vào nhau của cô.

“Sao? Lo lắng?”

Sự tự ti về việc chênh lệch gia thế cùng với nỗi kính sợ Phó Kình Thiên đã lấn át hoàn toàn tâm trí của Âu Di Dương, cho nên cái nắm tay này của anh, không chỉ không khiến cô khó chịu, mà còn như tiếp thêm một chút sức mạnh cho cô. Âu Di Dương dè dặt gật đầu một cái.

“Lo chuyện gì?”

“Em…gia thế của chúng ta…chênh lệch quá lớn. Còn có…anh đã kể gì về em cho ông nội nghe chưa? Em hơi sợ…”

Phó Tư Truy thấy cô để yên cho mình nắm tay, anh hài lòng khẽ vuốt ve an ủi cô.

“Kể rồi, kể rất nhiều. Ông nội cũng đã xem qua hình của em. Ông rất thích em, đừng lo lắng quá. Sắp đến nhà rồi.”

Âu Di Dương nghe mấy câu đầu, vừa tính thả lỏng ra một chút thì lại nghe thấy sắp đến nhà rồi, nỗi lo lắng lập tức tăng vọt. Cô hít sâu một hơi, không trả lời Phó Tư Truy mà chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Phó Tư Truy nhìn Âu Di Dương, hai mắt lại đong đầy ý cười. Vật nhỏ này đáng yêu thật. Vừa hung dữ lại vừa nhát gan. Sự kết hợp lạ lùng gì thế?