Hôn Nhân Sau Màn Kịch

Chương 30: Tôi cũng không hứng thú với một bộ xương



Mặc Đình Khâm ngồi bên giường bệnh, nhìn người đang nằm ngủ. Anh đưa tay, khẽ vén những sợi tóc dính trên mặt cô, lau đi lớp mồ hôi mờ sương còn đọng lại.

Hôm nay, sắc mặt Hàn Vi đã có khởi sắc, tình trạng sức khoẻ đã được hồi phục lại. Anh đã trao đổi rõ với bác sĩ để chắc chắn hơn, sau khi cô tỉnh dậy là có thể được về nhà.

Thấy Hàn Vi khẽ động đậy, Mặc Đình Khâm thu tay về, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng. Anh đứng thẳng lên, kéo chỉnh lại áo sơ mi của mình.

"Xuất viện được rồi! Ăn cơm bệnh viện ngon hơn cơm nhà à?"

Hàn Vi dụi dụi mắt, từ từ nhìn rõ gương mặt mà mình hằng mong nhớ, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Cô thấy anh đứng bên giường, hai tay khoanh trước ngực, sừng sững như một vị thần đang đưa ra phán quyết. Trái tim cô lại nhảy lên lỗi nhịp, nhớ lại cảm giác ấm áp tối qua.

Mặc Đình Khâm lấy túi giấy từ ghế sofa trong phòng, đặt lên trên giường. Khi nãy đã rời đi để mua nó cho cô, đây là lần đầu tiên anh phải đứng lựa quần áo cho phụ nữ, biết bao nhiêu ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ từ nhân viên tư vấn bao quanh, nhìn chằm chằm từng cử động. Thật mệt mỏi!

"Quần áo hôm qua bẩn hết rồi!"

Hàn Vi kéo túi giấy lại gần, là một chiếc đầm trắng đơn giản, kiểu ngắn, khá trẻ trung và thanh lịch. Còn có cả.... nội y..?? Sau khi thấy món đồ đó, mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên, vội vội vàng vàng nhét ngược trở lại vào túi.

Cô nhìn anh, môi khẽ nhấp nháy định nói gì đó nhưng lại thôi, bèn luống cuống đi vào phòng thay đồ.

Khi trở ra, người đàn ông thân vận sơ mi trắng phẳng phiu, quần tây đen tuyền ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, đứng cạnh ô cửa sổ. Ánh nắng vàng hắt vào khuôn mặt lạnh lùng cương nghị đó càng làm thêm bừng sáng vẻ tuấn tú phong trần của anh, bức tranh này thật là mỹ lệ, khiến Hàn Vi như bị hớp mất hồn mất mấy giây.

Mặc Đình Khâm nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình, quay sang bắt gặp Hàn Vi đã bước ra từ lúc nào. Chiếc đầm trắng anh mang tới thật vừa vặn, tôn lên làn da trắng ngần không tì vết của cô như một thiên sứ thánh thiện, vừa mong manh lại vừa khả ái. Hoá ra trí nhớ của anh vẫn tốt, tốt đến nỗi ngay cả size quần áo của cô cũng không lệch một li.

Lúc bước ra ngoài, mặt trời giữa trưa là nắng gắt nhất, Hàn Vi vô thức cau mày, ánh sáng này làm cô thấy chói mắt. Mặc Đình Khâm nãy giờ vẫn bước theo sau cô, anh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt đó, rút tay từ túi quần âu ra, chậm rãi đưa lên che đỉnh đầu cho Hàn Vi.

Anh biết, cô vốn dĩ rất ghét nắng gắt giữa trưa. Chỉ cần đứng lâu một chút, sẽ rất nhanh bị say nắng. Mặt mũi sẽ đỏ bừng bừng như chú tuần lộc, mồ hôi cũng toát ra đầm đìa mà khó chịu. Vì vậy thời gian đó, ô và khăn giấy là những vật không thể thiếu trong balo của anh...

Nhưng cô thì đưa hai tay chắn trên phần trán của mình che nắng, vội vàng bước ra xe, căn bản là không biết hành động nhỏ quan tâm từ người đi ngay bên cạnh.

...----------------...

...Tại một nhà hàng truyền thống....

Mặc Đình Khâm muốn đến nhà hàng này ăn trưa. Anh nói quãng đường về nhà còn khá xa, sợ cô không đợi được mà chết đói nên vẫn phải tìm chỗ ăn trước.

Hàn Vi bĩu môi tinh nghịch, ánh mắt liếc xuống bàn lớn đã trải đầy đồ ăn. Xì! Cô đâu phải là lợn chứ?

Đa phần đều là những món ăn cùng với cơm thường ngày, nhưng đây trùng hợp lại là nhà hàng cô thích nhất, món cá hấp xì dầu cô đã ăn lần trước đúng là ngon số dách. Cả ngày hôm qua chỉ truyền nước biển nên cái bụng nhỏ của Hàn Vi đã đói đến cồn cào. Cô không thể đợi được nữa, cầm đũa lên ăn ngon lành.

"Ăn nhiều vào! Bữa cơm này rẻ hơn tiền viện phí...! À, tôi cũng không có hứng thú với một bộ xương!" Mặc Đình Khâm nói bằng giọng lạnh lùng như không quan tâm, nhưng tay lại gắp đầy thức ăn vào bát của Hàn Vi, tới nỗi tràn cả ra ngoài. Anh thấy chỉ sau một đêm, dường như cô đã gầy đi rất nhiều..

"Thật là! Có ai khích lệ người mới vừa nằm viện ra như anh không chứ? Thật là khó nghe chết đi được!" Hàn Vi lầm bầm nói trong miệng, âm lượng vừa đủ để một mình cô có thể nghe, tiếp tục ăn số thức ăn đầy ắp trong bát của mình.

Ăn quá nửa, cô bất chợt dừng đũa, nhìn người đối diện vẫn đang ăn dở, ngập ngừng.

"Hôm qua... là anh đã đưa em ra ngoài...sao?"

Cô xiết chặt đũa trong tay, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ anh, không thể khống chế nhịp tim đang đập nhanh thình thịch..

"Không phải là Nghiên Thế Đàm nên khiến em thất vọng à? Tôi chỉ tình cờ đi ngang!" Mặc Đình Khâm không nhìn cô, thái độ không đổi, vẫn tiếp tục gắp thức ăn trên bàn, tự nhiên như không.

"Ồ!" Hàn Vi thở dài, cô cầm cốc nước uống vài ngụm cho xuôi thức ăn như nghẹn ứ ở cổ. Anh nhắc Nghiên Thế Đàm làm gì chứ? Đó đâu phải là người cô để tâm?

"Em là trẻ lên ba sao? Ai bảo gì em cũng nghe?" Mặc Đình Khâm không nhịn được nữa, anh buông đũa, cau mày thoáng liếc mắt sang cô, có chút tức giận.

"Làm sao anh biết? Không phải là anh nói chỉ tình cờ đi ngang thôi sao?" Hàn Vi nhìn vẻ mặt cau có của anh, trong lòng có chút hoảng hốt.

Mặc Đình Khâm cầm khăn bên cạnh lau miệng rồi vứt xuống bàn, đứng dậy quay người bỏ đi. Cô ngốc chết đi được...

Sao lại bỏ đi rồi? Hàn Vi gắp vội thêm vài miếng cá trong bát, bỏ đầy vào miệng, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng cái người đang đùng đùng đi như gió phía trước.