Hôn Nhân Tội Lỗi: Sưởi Ấm Con Tim Đầy Vết Cắt

Chương 27: Nói Mớ



Hoài Khang kêu y tá đưa bệnh nhân Viên Hân vào phòng hồi sức, sau đó mới đi lại tới trước mặt Thành Luân.

“Bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm, nhưng tối nay có thể sẽ sốt cao. Vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi thêm.”

“Cảm ơn cậu.”

Thành Luân bắt tay với Hoài Khang, cũng là một trong các đối tác thân thiết với anh.

“Cậu cũng nên đi làm ấm người, nếu không sẽ không tốt.”

Hoài Khang nhắc nhở vài câu rồi rời đi. Còn Thành Luân nhanh chóng đi theo đội của y tá vào phòng hồi sức. Nhìn gương mặt trắng bệch của Viên Hân nằm trên giường mà anh cảm thấy dù có ngàn lời xin lỗi cũng không thể nói ra hết được.

Anh nhắn tin báo bình an cho người nhà, sau đó nhờ Minh Thành lấy giùm mình một bộ quần áo khác. Quả thật không bao lâu sau, cô bắt đầu lên cơn sốt. Y tá đã kiểm tra lại lần nữa và cho thuốc, nhưng anh vẫn cảnh giác ngồi ở bên canh chừng.

Thành Luân chốc chốc sẽ thắm khăn ấm lau lên rồi đặt lên trán của Viên Hân như cách mẹ anh từng làm ngày xưa. Cảm giác nước có chút lạnh nên anh định đứng lên thay thao khác thì bất ngờ bàn tay nhỏ nhắn nóng bừng của cô giữ chặt tay anh lại.

“Anh Luân…” Giọng của cô có chút khàn khàn. Đôi mắt nặng trĩu hơi hé mở.

“Anh ở đây. Em đừng lo.” Anh lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô để tiếp thêm sức mạnh.

“Em xin lỗi…” Cô mấp máy miệng.

“Không phải lỗi của em. Do em bị đẩy…” Anh đáp lại, cứ nghĩ cô đang sợ bản thân gây phiền phức cho anh nên mới nói vậy.

Tuy nhiên, cô dường như chẳng quan tâm mà tiếp tục nói:

“Nếu không phải em cứ bám riết lấy anh… thì anh đã có… những sự lựa chọn tốt hơn…”

“Khi còn nhỏ nhận được lời từ chối khéo từ anh, em vốn nên lập tức từ bỏ…”

“Em không nên ở cùng anh vào cái đêm hôm đấy… để anh cưới người anh không muốn ở cùng…”

“Em biết em nên hiểu chuyện hơn… khi đã có được anh như em muốn… nhưng em đã quá tham lam nên mới… làm cho anh chán ghét… Em xin lỗi…”

“Anh yên tâm… Lần này em sẽ không… náo loạn nữa… Em muốn chúng ta đều phải hạnh phúc… Vì thế em sẽ ra đi… nhưng tim em đau quá…”

Lúc này, Viên Hân chẳng phải tỉnh lại mà thật sự vì sốt cao nên sinh ra nói mớ. Cô không còn phân biệt được đây là kiếp trước hay kiếp sau của mình. Cô chỉ cảm thấy bản thân quá mức khó chịu nên muốn nói ra hết những gì đang giấu trong lòng, và cả lời từ biệt. Để nếu như cô có thật sự chết đi lần nữa thì cô mong anh sẽ nhớ cô một chút với tư cách là một người vợ từng chung chăn gối.

Viên Hân lần nữa chìm vào giấc ngủ, mà không hề hay biết rằng Thành Luân đã sa sút đến mức anh đang siết chặt bàn tay đến mức bật máu. Đôi mắt anh đỏ hoe. Trái cổ liên tục lên xuống như kìm nén bản thân bật khóc.

Anh tồi tệ như vậy nhưng sao lại được ban cho tình yêu thuần khiết từ cô chứ?

“Chỉ cần em khỏe lại, anh sẽ bù đắp tất cả. Anh yêu em, Viên Hân.”

window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });

Thành Luân lần đầu thừa nhận bản thân yêu Viên Hân vào lúc cô mất đi ý thức, nhưng đây lại là lần anh thức tỉnh trước nguy hại trong cuộc hôn nhân này.

Có lẽ cả hai lần đuối nước xui rủi đã là thứ kết nối cả hai lại với nhau. Một cho si mê và một cho sự đáp lại hối lỗi.

Tới khi trời sáng dần, Viên Hân mới hạ sốt và mơ màng tỉnh dậy trong lòng ngực của Thành Luân. Sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu. Cơ thể chốc chốc sẽ run lên mất kiểm soát vì nỗi ám ảnh của cái lạnh dưới nước. Nhưng hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh đang cố gắng xoa dịu từng chút một.

Cô muốn xích ra nhưng không biết vì sao cơn ho bất chợt xâm lấn. Điều này thành công khiến anh tỉnh giấc, sau đó nhẹ nhàng xoa lưng của cô rồi đỡ cô ngồi dậy.

“Em uống miếng nước đi.”

Viên Hân cố nén nhịn đến mức đỏ cả mặt. Trong lúc đang uống nước thấm giọng thì bàn tay ấm áp của Thành Luân đã đặt lên trán cô để đo nhiệt độ.

“May quá. Đỡ sốt rồi.”

Cô giật mình xen lẫn ngạc nhiên. Suy nghĩ trong đầu từ lúc sống lại đều ngập tràn việc cách xa anh nên cơ thể tự giác tránh né. Mà hành động này khiến đôi tay của anh cứng đờ ở không trung.

“Cảm ơn anh!”

Viên Hân cố gắng lắm mới nói một câu trọn vẹn bằng cái giọng đau đớn nghèn nghẹn của mình. Nhìn sang chiếc ghế gần đó thấy bộ quần áo dự tiệc của anh nằm nghểnh ngang cũng khiến cô hiểu được có lẽ anh đã ở đây chăm sóc mình cả đêm. Vì thế cô lại nói:

“Làm phiền anh quá rồi!”

Thành Luân vẫn nhớ tới những lời nói mớ của cô vợ nhỏ ngày hôm qua nên thoáng cảm thấy chua xót trong lòng. Anh cười khổ:

“Chúng ta là vợ chồng. Vì sao em lại khách sáo như thế?”

Viên Hân ngẩng đầu. Dù đau nhức choáng váng nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ vẻ mặt uất ức như vừa bị bắt nạt của anh. Vì sao anh lại thể hiện như vậy?