Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 32: Có khách tới



Trong phòng khách.

Quân Quốc Khiêm ngồi trên ghế sa long bằng da, mặc dù đã bảy mươi tuổi nhưng ánh mắt sắc bén chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến người khác kiêng nể mấy phần.

Thời còn trẻ, chính tay ông đã gầy dựng nên cơ nghiệp của nhà họ Quân, sau này khi Quân Dư Thần thừa kế càng làm cho tập đoàn phát triển hơn, nhưng anh không hoàn toàn nắm quyền mà Quân Quốc Khiêm vẫn đứng phía sau ngầm dõi theo tất cả.

Mấy năm nay vì chuyện của Quân Duệ mà việc hôn sự của anh bị trễ nải, Quân Dư Thần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn khiến ông ta rất lo lắng, nhưng mỗi khi nói đến chuyện kết hôn thì anh lại gạt nó đi.

Đã thế đối tượng xem mắt của anh hôm qua do ông ta sắp xếp lại nói rằng anh có bạn gái rồi, Quân Quốc Khiêm bán  tín bán nghi không biết anh lại gây chuyện gì nên hôm nay ông ta đa đích thân tới đây xem thử rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

“Ông nội.”

Quân Dư Thần từ trên cầu thang bước xuống, một thân khoác áo ngủ hờ hững thấp thoáng lộ ra vòm ngực rộng, nhưng điều khiến ông ta để ý là trên ngực anh có mấy vệt cào và dấu tích vết hôn mờ ám còn đọng lại.

“Sao cháu lại ăn mặc như thế?” Quân Quốc Khiêm nhíu mày hỏi.

Quân Dư Thần thả người xuống ghế, hai chân dài bắt chéo vào nhau, Ngô quản gia lập tức dâng trà lên cho anh, anh nở nụ cười nói:

“Vẫn còn sớm mà ông.”

Đúng thật là vẫn còn sớm nhưng giờ này như mọi khi anh đã thay đồ rồi chuẩn bị đi làm rồi, đã thế những dấu vết mờ ám kia cứ nhảy nhót trước mặt Quân Quốc Khiêm, ông ta không nhịn được mà hỏi:

“Hôm qua cháu đi xem mắt, Lệ Trữ nói cháu có bạn gái rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Anh thong thả nhấp một ngụm trà sau đó mới trả lời:

“Đúng là như thế ạ.”

Lông mày Quân Quốc Khiên cau càng chặt:

“Cháu có bạn gái từ bao giờ? Sao cháu không nói chuyện này với ông? Cô gái đó ở đâu? Là con gái nhà ai?”

“Ông à, đây có phải đồn cảnh sát đâu mà ông truy hỏi cháu như vậy?”

“Vậy cháu mau nói đi, cháu và cô ta qua lại với nhau bao lâu rồi?”

Quân Dư Thần suy nghĩ giây lát rồi đáp:

“Ba ngày trước.”

“Ba ngày trước?!” Thanh âm Quân Quốc Kiên cao lên mấy phần, vẻ mặt dường như không thể nào tin được.

“Dư Thần, cháu vốn không phải là một người ham mê nữ sắc, mới chỉ có ba ngày thôi mà cháu cùng với cô ta…”

“Không được! Ông tuyệt đối không thể nào chấp nhận!”

Chòm râu ông ta rung rung mấy hồi dường như rất tức giận, Quân Dư Thần ngắt lời ông ta:

“Ông nội, cho dù không có Lệ Trữ thì cháu vẫn sẽ yêu cô ấy mà thôi. Cháu mong ông sẽ không tùy tiện sắp xếp những cuộc xem mắt thế này nữa, cháu cảm thấy không thoải mái.”

“Cháu dám nói như thế với ông à? Cháu có biết cháu bao nhiêu tuổi rồi không?”

Sắc mặt ông ta khó coi vô cùng, phất tay nói thêm:

“Dư Thần, cháu là người thừa kế duy nhất của Quân gia, cháu phải có trách nhiệm đối với gia tộc, trước giờ cháu chưa từng làm ông thất vọng nhưng hôm nay cháu đã làm ông thất vọng rồi, cho dù cô ta là ai thì ông cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này.”

Không đợi anh nói gì thêm, Quân Quốc Kiên đã đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa. Ánh mắt của Quân Dư Thần rơi vào trầm ngâm, anh biết thể nào chưa đầy một tiếng mọi tư liệu về Bối Di sẽ ở trên bàn của ông ta. Nhưng riêng chuyện này anh quyết không nhượng bộ..

Bối Di đứng trên lầu nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa anh và Quân Quốc Kiên, trong lòng thầm cảm thấy lo lắng. Đúng lúc anh từ bên dưới đi lên, Bối Di lập tức hỏi anh:

“Sao anh phải khiêu khích ông như thế?”

Rõ ràng anh có thể nói dối cơ mà, mới quen ba ngày nghe có khi đến cô còn không chấp nhận được.

“Cho dù tôi có nói dối thì trong vòng chưa đầy một tiếng tư liệu của em sẽ ở trên mặt bàn của ông thôi, chi bằng nói thật cho nhanh.”

Bối Di thấy anh rất nhàn nhã, dường như chẳng mấy bận tâm đến chuyện này. Cô không hiểu:

“Anh không sợ ông sẽ gây khó dễ cho anh à?”

Quân Dư Thần mỉm cười đến lay động lòng người, đưa tay vuốt một lọn tóc cô ra sau tai:

“Nếu sợ thì tôi đã không đưa em về nhà rồi.”

Trái tim Bối Di đột nhiên đập mạnh, cô thoái lui mấy bước về sau, đầu nhỏ hơi cúi che đi đôi gò má hồng hào.

Quân Dư Thần không sợ nhưng cô sợ, anh dù sao cũng là người thừa kế của gia tộc còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, ai biết sẽ có những chuyện gì xảy ra?

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh vươn tay kéo tuột cô ôm trong lòng, xóa đi khoảng cách ngắn ngủi kia.

“Em yên tâm đi, không có chuyện gì là Quân Dư Thần tôi không làm được.”