Hôn Trộm

Chương 23: Nóng bỏng



Cổng rạp chiếu phim náo nhiệt, ồn ào không ngớt. Ở khắp mọi nơi tràn ngập những tiếng nói chuyện của người lạ.

Nhưng những lời này của Lục Ngộ An lại hết sức rõ ràng, lọt vào tai Nguyễn Huỳnh.

Chất giọng du dương và trầm ấm của anh khiến ba từ ngắn ngủi trở nên dài hơn hẳn.

Nguyễn Huỳnh thoáng cảm thấy tai mình bị hơi thở ấm áp của Lục Ngộ An thoảng qua, trở nên nóng bỏng.

Nguyễn Huỳnh thất thần, trái tim cô vốn đã loạn nhịp vì giọng của Lục Ngộ An, giờ lại đập dồn dập thêm mấy nhịp.

Còn chưa kịp nắm được tình hình, Nguyễn Huỳnh lại nghe thấy giọng Lục Ngộ An: “Ăn bỏng ngô không?”

Sắp đến lượt bọn họ rồi.

Nguyễn Huỳnh thoát khỏi dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn vị trí ngực trái, nhìn về phía từng viên bỏng ngô xếp chồng lên nhau trong tủ kính, vàng óng rực rỡ.

Cô định nói không ăn lại liếc qua hai người mua bỏng ngô phía trước, ngọt ngào đút nhau ăn cho nhau.

Đầu óc cô kẹt mấy giây, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng trái tim của mình vang vọng: “Ăn.”



Mua đồ xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đợi vào phòng chiếu, đến lượt hai người kiểm tra vé xem phim.

Lục Ngộ An lơ đãng nhìn lướt qua, cửa soát vé đều là phụ huynh và trẻ em xếp hàng. Anh ngước mắt lên, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng: “Chúng ta xem phim…” Anh hỏi Nguyễn Huỳnh: “Tên là gì thế?”

Vé xem phim được Nguyễn Huỳnh mua trong xe tối hôm qua.

Lục Ngộ An bảo cô chọn thứ mình thích, mua xong Nguyễn Huỳnh cũng không nói tên phim, chỉ nói với Lục Ngộ An mình đã mua rồi.

Sau đó, Lục Ngộ An cũng không hỏi nhiều.

Nguyễn Huỳnh à một tiếng, vừa đi về phía xếp hàng vừa nói: “Phi vụ động trời.”

Lục Ngộ An: “...”

Nhận thấy sự im ắng của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh cũng trầm theo: “Anh không thích sao?”

“Không phải.” Chỉ là Lục Ngộ An không ngờ tới hai người lại xem phim hoạt hình.

Nguyễn Huỳnh: “Thật sao?”

Cô nhìn Lục Ngộ An chằm chằm, cố gắng tìm ra cảm xúc không thích trên mặt anh.

Lục Ngộ An nhìn cô, nghiêm túc trả lời cô: “Thật đấy.” Anh hơi dừng lại rồi bổ sung thêm: “Cô muốn xem là được.”

Nghe vậy, mí mắt Nguyễn Huỳnh run run.

Cô vô thức mím môi, quay đầu nhìn về phía nơi khác: “Ừm, tôi rất muốn xem.”

Cho đến khi ngồi xuống phòng chiếu phim, Nguyễn Huỳnh nhìn người lớn và trẻ em ở xung quanh, nghe tiếng reo phấn khích của họ, hơi thấy bắt đầu hối hận rồi.

Lẽ ra không nên mua phim hoạt hình, cho dù cô có mua một bộ phim kinh dị đi nữa thì cũng tốt hơn tình hình hiện giờ.

Nguyễn Huỳnh nghĩ đoạn, lén lút nhìn sang bên cạnh.

Đèn phòng chiếu phim tắt, chỉ có màn hình lớn phản chiếu ánh sáng. Ánh sáng trắng sáng rơi vào người người bên cạnh, làm nổi bật đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của anh, đường quai hàm gọn mượt cùng với cả yết hầu ngẫu nhiên lăn lăn.

Nguyễn Huỳnh luôn biết rạp chiếu phim là một nơi mập mờ.

Nhưng đó chỉ là khi xem phim tình yêu. Cô thật sự không ngờ tới môi trường đầy tiếng thét chói tai không ngừng của trẻ nhỏ, cô vẫn nghĩ rằng, hào quang trên người Lục Ngộ An như trận mưa mờ rơi xuống vào sáng sớm, hấp dẫn cô.

Cô nhìn quá chăm chú, ánh mắt thẳng thừng khiến Lục Ngộ An muốn bỏ qua cũng khó.

Một lúc lâu sau, anh nghiêng mắt: “Nguyễn Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Gì cơ?”

Lục Ngộ An tránh ánh mắt sáng quắc của cô, yết hầu lên xuống: “Bộ phim bắt đầu rồi.”

“...” Nguyễn Huỳnh dời tầm mắt, nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình lớn, từ từ lên tiếng: “Trước đây anh đã từng xem chưa?”

Lục Ngộ An: “Chưa.”

Nguyễn Huỳnh à một tiếng: “... Vậy thì anh xem kỹ đi.”

Cô không tiếp tục nói nữa.

Lục Ngộ An: “...”

“Phi vụ động trời” Nguyễn Huỳnh đã từng xem rất nhiều lần, mỗi lần xem đều có cảm giác khác nhau.

Lúc đầu, cô không tập trung lắm nhưng dần dần, Nguyễn Huỳnh lại bị thu hút bởi nội dung phim.

Nguyễn Huỳnh xem không chớp mắt, cũng không chú ý tới tầm mắt Lục Ngộ An dừng lại trên người cô rất lâu.

Bộ phim kết thúc, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An chờ phần đông các bậc phụ huynh và trẻ nhỏ đi ra trước mới đứng dậy rời đi.

Hai người theo dòng người từ từ đi ra ngoài, Nguyễn Huỳnh còn đắm chìm trong câu nội dung bộ phim vừa rồi, ngay cả ánh mắt cũng không liếc tới người bên cạnh.

Cho đến khi cô đi toilet một chuyến, ngước mắt lên nhìn thấy người đang chờ mình đứng không xa, ánh mắt và sự chú ý của cô mới dừng ở trên người anh.

Có thể là buổi sáng đến bệnh viện, hôm nay Lục Ngộ An ăn mặc rất chuyên nghiệp, áo trắng quần đen, áo gió dài. Ánh đèn lấp lánh phác họa khí chất cao ngất của anh, bắt mắt tới mức làm cho người ta thất thần.

Nguyễn Huỳnh cũng không ngoại lệ.

Dường như cảm nhận được, Lục Ngộ An nhấc mí mắt nhìn cô.

Xung quanh dòng người chen chúc, tiếng hát trong phòng chiếu phim, tiếng người lạ nói chuyện không ngừng đan xen.

Tầm nhìn của họ va vào nhau.

Nhìn nhau vài giây, Nguyễn Huỳnh nhấc chân đi về phía Lục Ngộ An.

Mới vừa mới di chuyển một bước, trước mặt đột nhiên gặp phải đứa nhỏ nằm trên mặt đất nằm vạ với bố mẹ, trong nháy mắt, phần lớn ánh mắt đều tụ tập ở đây.

Nguyễn Huỳnh kinh ngạc, Lục Ngộ An đi tới bên cạnh cô.

“Sao anh lại qua…” Lời còn chưa dứt, đám người chen chúc tới bên này xem náo nhiệt càng nhiều.

Lục Ngộ An nhíu mày, giơ tay cầm cánh tay Nguyễn Huỳnh, kéo cô ra khỏi đám đông.

Đi ra ngoài, tay anh nắm Nguyễn Huỳnh buông ra rất nhanh, thậm chí không cho Nguyễn Huỳnh thời gian phản ứng.

Chờ cô chậm chạp lấy lại tinh thần, hơi nóng của Lục Ngộ An sót lại trên cánh tay cô nóng bỏng ấm áp đều bị gió thổi tan.

....

Đúng lúc là giờ cao điểm của rạp chiếu phim, cửa thang máy có không ít người đứng chờ.

Nguyễn Huỳnh nhìn, quay đầu hỏi: “Chúng ta đi thang cuốn nhé?”

Lục Ngộ An gật đầu.

Rạp chiếu phim nằm trên tầng bảy, đi xuống thang cuốn chậm hơn nhiều.

Hai người đi về phía cửa thang cuốn.

Bước lên thang cuốn, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu muốn hỏi Lục Ngộ An Kỳ chuyện phẫu thuật, trong phạm vi tầm nhìn có một bóng người quen thuộc.

Cô nhíu mày, vô thức muốn chạy xuống.

Đi không quá hai bước, cái bóng quen thuộc biến mất.

Nhìn hành động này của cô, Lục Ngộ An khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Hình như tôi vừa nhìn thấy người quen.” Nguyễn Huỳnh nhìn quanh một vòng, không chắc lắm.

Lục Ngộ An quan sát vẻ mặt thay đổi của cô, giọng nói trầm thấp: “Bạn à?”

“.. Coi là vậy.” Nguyễn Huỳnh nói: “Một người em gái.”

Dường như cô vừa nhìn thấy Thôi Đồng.

Nhưng cô nhớ không lầm, hôm qua cô cùng Thôi Trị ăn cơm nghe đã ông nói, bởi vì Thôi Đồng học hành đi xuống rất nhiều, chủ động đưa ra ý muốn cuối tuần đi học thêm.

Dựa theo thời gian dạy thêm Thôi Trị nói cho cô biết, Thôi Đồng chắc là vừa tan học khoảng nửa tiếng mới đúng.

Nhà cô ấy ở cách đây rất xa, cho dù sau giờ học chạy luôn tới phía này, cô ấy cũng không thể xuất hiện ở chỗ này.

Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô, dịu dàng: “Có muốn gọi điện thoại hỏi không?”

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Bỏ đi.”

Cho dù đó có phải là Thôi Đồng hay không, cô ấy sẽ không trả lời điện thoại của cô. Còn nữa, dựa theo lời Thôi Trị nói ngày hôm qua, rất có thể cô đã nhìn lầm.

Hai người đi đến bãi đỗ xe, xe của Nguyễn Huỳnh và xe của Lục Ngộ An đỗ rất gần.

“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh đi tới bên cạnh xe, ra hiệu: “Vậy tôi về nhà đây.”

Lục Ngộ An à ừm: “Chú ý an toàn.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Anh cũng vậy.”

Cô đi về phía trước hai bước, nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ đến thăm Kỳ Kỳ vào thứ tư.”

Lục Ngộ An cụp mi mắt xuống: “Buổi trưa à?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Cô và Kỳ Kỳ hẹn nhau vào buổi trưa.

Lục Ngộ An gật đầu, thoáng dừng một chút, nói: “Trước khi đến nói với tôi một tiếng.”

Nguyễn Huỳnh dừng lại: “Được.”

Mở cửa xe ra, Nguyễn Huỳnh đang định ngồi vào thì chợt nghe thấy Lục Ngộ An gọi cô: “Nguyễn Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu: “Sao thế?”

Hai tay Lục Ngộ An đút túi, cụp mi nhìn cô chăm chú: “Đừng gọi tôi là bác sĩ, gọi tên tôi là được.”

Đừng gọi bác sĩ Lục.

Nguyễn Huỳnh khẽ chớp chớp mắt, vẫn nở nụ cười: “Biết rồi, bác sĩ Lục.”

Khi Lục Ngộ An nghe được xưng hô này nhìn về phía cô, Nguyễn Huỳnh mặt mày khẽ nhướng lên, hiểu ý nhoẻn miệng cười: “Lần cuối cùng.”

“...”

Cuối tuần phóng túng trôi qua, quay đầu là công việc bận rộn không dứt

Mỗi ngày ngoại trừ chương trình cố định phát sóng trực tiếp ra chuyện vụn vặt vớ vẩn của Nguyễn Huỳnh cũng không ít.

Cô bận tới sứt đầu mẻ trán, cũng không rảnh đi nghĩ tới chuyện khác và người khác.

Thứ tư, Nguyễn Huỳnh thức giấc thì đi thẳng đến bệnh viện.

Cô và Kỳ Kỳ đã hẹn 11:30, nhưng cô vẫn muốn đến sớm hơn.

Trên đường đến bệnh viện, Nguyễn Huỳnh nhìn thời gian, rẽ vào cửa hàng sữa đậu nành trước.

Sau giờ ăn sáng của hầu hết mọi người, cửa hàng sữa đậu nành sẽ chỉ còn một bàn khách khứa.

Nhìn thấy Nguyễn Huỳnh, ông chủ cười khanh khách chào hỏi cô: “Tới rồi.”

Giọng điệu của anh quá quen thuộc, Nguyễn Huỳnh hơi ngoài ý muốn: “Chú còn nhớ cháu hả?”

Ông chủ gật gật đầu: “Cô là bạn của bác sĩ Lục.”

“...” Nguyễn Huỳnh giật mình: “Trí nhớ của chú tốt thật.”

Ông chủ cười mà không nói: “Cô muốn ăn gì?”

Nguyễn Huỳnh lúc mới thức dậy không ăn được nhiều thứ, cho nên chỉ muốn một ly sữa đậu nành.

Đến vị trí ngồi xuống, Nguyễn Huỳnh nhìn sữa đậu nành trước mặt một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra gửi cho Lục Ngộ An hai tin nhắn.

Lục Ngộ An vừa kiểm tra phòng xong trở lại văn phòng, điện thoại di động đã rung lên.

Anh lấy mở máy mở lên, nhìn thấy ảnh chụp sữa đậu nành Nguyễn Huỳnh gửi cho mình cùng một câu hỏi.

Cô hỏi anh Kỳ Kỳ có thể uống được sữa đậu nành không, cô muốn mua về cho Kỳ Kỳ một ly.

Nhìn câu nói phía sau, Lục Ngộ An nhấc lông mày lên, ngón tay khẽ nhúc nhích: “Mua về cho Kỳ Kỳ?”

Nguyễn Huỳnh: “Đúng vậy, con bé không thể uống hả?”

Nhìn thấy lời này, Lục Ngộ An khẽ nhếch khóe miệng: “Có thể uống được.”

Nguyễn Huỳnh: “Vậy thì được.”

Lục Ngộ An: “Ừm.”

Trả lời tin nhắn xong, Lục Ngộ An để điện thoại sang một bên, biểu cảm chăm chú bận rộn làm việc.

Sau khi kiểm tra phòng bệnh nhân thêm lần nữa, Lục Ngộ An quét qua điện thoại di động yên tĩnh bên cạnh. Trong chốc lát, anh lại cầm lên một lần nữa.

Nguyễn Huỳnh đang đóng gói sữa đậu nành tiến về phía bãi đậu xe, đúng lúc một cửa hàng hoa ven đường mở cửa.

Cô quay đầu nhìn vài giây, nhấc chân đi vào.

Trong lúc chờ đợi cho ông chủ đóng gói, điện thoại di động của cô lại rung.

Lục Ngộ An: “Tôi lát nữa có phẫu thuật, nếu không phải đi vội thì buổi trưa cô có muốn thử tay nghề của đầu bếp căng tin bệnh viện không?”

Khóe môi Nguyễn Huỳnh cong lên: “Nếu không gặp phải tình huống bất ngờ, chắc là có thể đi xem thử.”

Lục Ngộ An: “Ừm.”

Nhìn những lời nhắn giản dị của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh nhướng mày, nói thêm: “Nhưng mà có phải anh đã quên một chuyện không?”

Lục Ngộ An: “Hả?”

Nguyễn Huỳnh im lặng, nhắc nhở: “Tôi từng ở trong bệnh viện của anh gần một tuần đấy.”

Trong khoảng thời gian một tuần đó, ngoại trừ buổi sáng Đàm Tuyết Nhi và Tư Niệm thay phiên nhau đưa bữa sáng cho cô, bữa trưa và bữa tối của cô đều là bữa ăn do bệnh viện chuẩn bị.

Vì vậy, tay nghề của đầu bếp căng tin, cô đã nếm thử rồi.

Lục Ngộ An: “Không quên.”

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm mấy chữ “Đối phương đang nhập vào”, chờ đợi tin nhắn thứ hai của Lục Ngộ An.

Đợi một hồi, cô nhận được giọng nói của Lục Ngộ An: “Đầu bếp trong căng tin công nhân khác với đầu bếp bệnh nhân, có muốn nếm thử không?”

Nghe xong, Nguyễn Huỳnh không nhịn được nở nụ cười.

Cô mím môi, vốn định trả lời luôn là có, nhưng sau khi nhập, cô lại xóa, thay đổi thành: “Nếu tôi nói không, anh sẽ tìm lý do thuyết phục tôi sao?”

Bấm vào gửi, Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Một lát sau, cô nhận được giọng nói của Lục Ngộ An: “Sẽ.”