Bên vệ đường le lói những ánh đèn, vầng trăng khuyết treo lơ lửng, bóng cây lay động.
Khi Lục Ngộ An nói, khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh bị ánh đèn rọi vào và phản chiếu trong mắt anh.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh chăm chú, giọng nói của anh vang vọng bên tai cô.
Trong khoảnh khắc, cô thấy nhịp tim của mình bị gió lay động như cành lá sau lưng anh, đung đưa không tìm được điểm dừng.
Một lúc sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tài xế?"
Lục Ngộ An nhìn cô, không rõ cảm xúc.
Nguyễn Huỳnh bình tĩnh lại, nhìn anh mở cửa xe, nhíu mày nói: "Có thật tôi muốn đi đâu cũng được?"
Lục Ngộ An rũ mắt xuống: "Cô muốn đi đâu?"
Tâm trạng Nguyễn Huỳnh đã khá lên, khóe môi khẽ giương lên, nhướng mày nhìn Lục
Ngộ An: "Lên xe rồi cho anh biết."
"..."
Nguyễn Huỳnh lên xe, nhìn người đi vòng qua đầu xe và lên xe.
Ánh trăng tĩnh mịch, trong xe cũng rất yên tĩnh.
Lục Ngộ An ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô: "Nguyễn Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn lại, lẳng lặng đáp: “Cứ đi đi, tôi cũng chưa biết đi đâu.”
Lục Ngộ An khựng lại, không vội hỏi:
"Không muốn về nhà?"
“Mà chắc phải về nhà thôi.” Nguyễn Huỳnh trả lời.
Chắc phải, tức là không muốn.
Lục Ngộ An An như ngầm hiểu trong lòng, nhìn thẳng về phía trước, lái xe đi không có đích đến: "Muốn uống bia không?"
“…” Nguyễn Huỳnh im lặng, cảm nhận sâu sắc rằng khi ở cùng với Lục Ngộ An, có lẽ cô đã để lại ấn tượng ‘sâu rượu’ cho anh. Nghĩ đến đây, cô không buồn che giấu bản thân nữa, thành thật nói: "Ngày mai phải thăm Kỳ Kỳ, lần sau nhé.”
Lục Ngộ An ừ đáp, Nguyễn Huỳnh suy xét tình hình, nói: "Chưa nghĩ ra thì đi với tôi tới nơi này trước nghe?"
Nguyễn Huỳnh bất ngờ, nghiêng đầu nhìn anh: “Duyệt."
Cô ngắm nhìn góc nghiêng sắc nét của Lục Ngộ An, ánh mắt dừng trên chóp mũi cao của anh: "Anh là tài xế, tôi sẽ nghe lời anh."
Trời đã về khuya, trên đường vắng xe đi nhiều.
Nguyễn Huỳnh không chắc Lục Ngộ An sẽ đưa cô đi đâu, nhưng bất kể là chỗ nào, vào lúc này, cô sẵn sàng đi cùng anh.
Lạ thật.
Thời gian quen biết nhau của họ chỉ ngắn ngủi, nhưng trước một Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh lại rất yên tâm. Cô cảm thấy mình có thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Tư Niệm, hỏi cô có nhà không.
Nguyễn Huỳnh: "Chưa về."
Tư Niệm: "Tăng ca hả? Hay là không muốn về nhà, vậy tớ rước cậu?”
Nguyễn Huỳnh: "Khỏi, tớ gặp Lục Ngộ An rồi đi cùng."
Tư Niệm: "?"
Tư Niệm: "Vậy hai người vui vẻ đi, không cần trả lời tin nhắn của tớ."
...
Cất điện thoại, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe tình cờ chạy lên cầu, phóng mắt nhìn ra, mặt cầu dường như có gắn đèn huỳnh quang. Nguyễn Huỳnh nhìn kỹ mới biết đó là bóng đèn đổ từ hai bên cầu.
Nếu thời tiết không lạnh, Nguyễn Huỳnh còn định bảo Lục Ngộ An dừng xe, dạo quanh cầu, lắng nghe tiếng nước.
Cô đang nghĩ thì người bên cạnh lên tiếng:
"Muốn sang đó không?"
“Thôi.” Nguyễn Huỳnh rất thành thật:
"Lạnh lắm.”
Lục Ngộ An vểnh môi, trầm giọng nói: "Là cô sợ lạnh?"
"Còn tùy chỗ nữa." Nguyễn Huỳnh quay đầu lại: "Cầu thích hợp để mùa hè thổi gió, mùa đông, trừ phi có chuyện rất, rất khó nghĩ, tôi mới tới thôi."
Nguyễn Huỳnh là một người dù muốn giải sầu cũng phải lựa chỗ.
Cô nói xong chưa bao lâu, Lục Ngộ An xe dừng lại.
Nguyễn Huỳnh đang thắc mắc chuyện gì, lại thoáng nhìn thấy một tấm bảng hiệu sáng trưng cách đó không xa. Cô sững người, hai mắt mở to sáng ngời: "Sân trượt băng?"
Khi Lục Ngộ An xuống xe, Nguyễn Huỳnh đã mở cửa và bước ra ngoài.
Cô không dám tin vào mắt: "Anh dẫn tôi đến sân trượt băng làm gì?"
Những lúc chơi với Kỳ Kỳ, cô thường chọn vài câu chuyện thú vị về thời thơ ấu và sở thích của cô kể cho Kỳ Kỳ, cũng nhằm động viên cô bé và hứa sẽ đưa em đến những nơi vui chơi sau khi phẫu thuật.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Huỳnh không truy hỏi Lục Ngộ An tới cùng nữa: "Vậy anh…"
Lục Ngộ An biết cô muốn nói gì, anh chỉ băng ghế bên kia: "Tôi ngồi nghỉ ở đó.”
"Được."
Đèn sân không sáng nhưng cũng không tối.
Sân trượt to lắm, là một tòa nhà nhỏ độc lập, trong sân có giai điệu quen thuộc.
Xỏ giày trượt vào, Nguyễn Huỳnh men theo vòng tay vịn một lúc để tìm cảm giác.
Đã lâu cô không đến sân trượt băng, nếu tối nay Lục Ngộ An không đưa cô đến đây, có lẽ Nguyễn Huỳnh sẽ không nhớ ra cô còn có sở trường này.
Nghĩ đến Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu tìm kiếm anh.
Anh lẳng lặng ngồi trên hàng ghế dài ở cửa ra vào, có lẽ hơi mệt mỏi, tư thế không ngay thẳng như thường ngày, thậm chí còn có chút uể oải. Trong lúc Nguyễn Huỳnh đang nhìn anh, anh giơ tay tháo cặp kiếng gọng vàng trên sống mũi.
Ngó một hồi, Nguyễn Huỳnh lại gần anh.
Bóng người quen thuộc từ xa trượt qua ánh đèn, đôi mắt Lục Ngộ An khẽ dao động, dán trên người cô.
Mắt họ chạm nhau, càng xích lại gần nhau hơn. Cho đến khi Nguyễn Huỳnh dừng lại trước mặt anh.
Hai người một đứng một ngồi, rất hiếm khi Nguyễn Huỳnh ở trước mặt Lục Ngộ An ‘hơn kèo’.
“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh nhìn vào đôi mắt không bị kiếng ngăn trở của anh, cười tươi nói: “Quay clip cho tôi nhé.”
Lục Ngộ An sững người, rời mắt khỏi mặt cô, thấp giọng đáp: "Dùng điện thoại của cô hay của tôi?"
Nguyễn Huỳnh không nề hà: "Sao cũng được."
Lục Ngộ An đồng ý, lấy điện thoại mình ra: "Rồi đi đi."
“Quay cho đẹp đó.” Nguyễn Huỳnh trước khi đi không quên dặn dò Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An: "... Ừm."
"..."
Nửa giờ sau, Lục Ngộ An gửi mấy video đã quay cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh cũng chơi mệt rồi.
Cô thay lại giày của mình, cùng Lục Ngộ An sóng bước đi ra ngoài: "Gửi hết cho tôi chưa?"
Lục Ngộ An: "Rồi."
Dứt lời, anh bèn hỏi: "Sao tự dưng muốn quay clip?"
“Lâu lắm rồi tôi mới đến sân trượt băng.”
Nguyễn Huỳnh mở wechat và tải clip xuống, vừa làm vừa nói: “Tôi sẽ gửi cho mẹ tôi.”
Người đã dạy Nguyễn Huỳnh trượt băng là ba cô.
Sau khi ba cô qua đời, cô đã không được ra ngoài trong một thời gian dài. Và cô cũng không động tới những gì mà ba đã dạy cô.
Nghĩ thông suốt thì cô trở lại Bắc Thành học đại học, cả năm cũng không mấy gặp mặt bà Lý.
Dần dần, Nguyễn Huỳnh hình thành thói quen chia sẻ cuộc sống hàng ngày với bà ấy.
Dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, miễn là chuyện hay, cô sẽ kể với bà Lý.
Tải xong, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ.
Cô kiềm chế cảm xúc và quyết định gửi video cho bà Lý vào ngày mai.
Nếu Nguyễn Huỳnh gửi vào giờ này, thế nào bà Lý sẽ lại cằn nhằn câu chuyện thức khuya khi cô thức dậy vào sáng mai.
Nguyễn Huỳnh ‘thưởng thức’ lời cằn nhằn của bà ấy, nhưng cũng không muốn bà ấy lo lắng.
Trở lại xe, Lục Ngộ An đưa Nguyễn Huỳnh về nhà.
Từ sân trượt băng về nhà Nguyễn Huỳnh gần lắm, lái xe chưa đến mười phút đã đến nơi.
Nguyễn Huỳnh ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu dòm tài xế bên cạnh.
Lục Ngộ An lặng như tờ, chăm chú nhìn đường.
Nguyễn Huỳnh ngồi ở ghế phụ và nghĩ, lát nữa cô cứ xuống xe như vậy, liệu có hơi quá đáng.
Đột nhiên, cô nhớ đến lời Lục Ngộ An đã nói ở đài phát thanh khi anh đến đón cô.
Vì vậy, khi xe dừng trước cổng tiểu khu, Nguyễn Huỳnh quay đầu lại hỏi Lục Ngộ An: "Tài xế Lục."
Nghe được ý trêu chọc trong giọng nói của cô, Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: “Chuyện gì?"
Nguyễn Huỳnh mỉm cười nhìn anh, trêu chọc: "Anh làm thêm bao nhiêu một đêm?”
Giọng nói của cô và tiếng gió cùng lọt vào tai anh, Lục Ngộ An có lúc cho rằng mình nghe nhầm. Anh nhìn đôi mắt sáng long lanh của Nguyễn Huỳnh, trầm tư: "Cô nghĩ đáng bao nhiêu?”
“Tôi không biết.” Nguyễn Huỳnh thật thà: “Tôi chưa từng làm việc bán thời gian như anh cả.”
Lục Ngộ An nghẹn lời, thuận miệng hỏi: "Vậy cô làm những việc gì?”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh nhướng mày, định nói không việc gì. Lời vừa đến đầu môi, cô cười với Lục Ngộ An: “Đoán xem.”