Hôn Trộm

Chương 31: Là Nguyễn Hình nhích lại gần



Trong khoảnh khắc da thịt hai người chạm vào nhau, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên rõ ràng, trên mặt càng nóng hơn trước khi bàn tay Lục Ngộ An chạm vào.

Thậm chí còn khiến cô sinh ra ảo giác rằng mình đang lên cơn sốt.

Hai người đứng đối mặt, khoảng cách rất gần.

Gần đến nỗi họ có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người đối phương, có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương phả lên da thịt mình.

Đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh có tiếp xúc da thịt với Lục Ngộ An.

Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng lúc này không giống mấy lần trước lắm. Lần trước cô uống say, Lục Ngộ An thuận tay nắm tay cô. Lần trước nữa, hình như là để kiểm tra cho cô.



Mu bàn tay Lục Ngộ An không dừng lại trên trán Nguyễn Huỳnh quá lâu. Anh chỉ dùng tay đo nhiệt độ cơ thể cô rồi rút về.

“Hơi sốt rồi.” Lục Ngộ An nhíu mày: “Xin nghỉ được không?”

Vành tai Nguyễn Huỳnh đỏ ửng, hai má còn đỏ hơn vừa rồi. Cô từ từ ổn định lại, tim đập hơi nhanh: “Không ổn lắm.”

Nếu không phải bất ngờ xảy ra tình huống đặc biệt, Nguyễn Huỳnh cũng không muốn chậm trễ công việc.

Công việc của cô cũng không quá đặc biệt, hầu hết thính giả vào phòng livestream nghe đài mỗi ngày đều là “bạn lâu năm”. Bọn họ chờ mình cả ngày, cô không muốn khiến họ thất vọng.

Nhìn sắc mặt Lục Ngộ An không tốt lắm, Nguyễn Huỳnh mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi tan ca rồi đến bệnh viện tìm anh nhé?”

Lục Ngộ An rũ mày nhìn cô: “Lát nữa uống thuốc, sau đó…”

“Sau đó thì sao?” Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng long lanh nhìn anh.

Lục Ngộ An nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Uống nhiều nước ấm.”

Nghe được câu này, Nguyễn Huỳnh thấy buồn cười: “Hóa ra bác sĩ cũng sẽ nói những lời này.”

“...”

“Ừ.” Lục Ngộ An trả lời cô: “Nước ấm có hiệu quả tốt.”

Nguyễn Huỳnh cong môi cười, giọng nói rất khàn: “Biết rồi.”

Lục Ngộ An nghe giọng cô xong, chân mày anh nhíu chặt không thể thả lỏng nổi: “Tôi trở về làm việc trước đây, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

Nguyễn Huỳnh đồng ý.

Lục Ngộ An đi rồi, Nguyễn Huỳnh trở về đài phát thanh.

Họng cô đau hơn những lúc cảm lạnh bình thường rất nhiều, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, Nguyễn Huỳnh khá để ý cổ họng mình.

Nếu không vì mấy ngày nay bận bịu, thật ra cô đã muốn đi bệnh viện kiểm tra từ lâu rồi. Cô nhớ mang máng, lần trước mình bị cảm dẫn tới viêm nhiễm, bị bệnh hơn nửa tháng mới ổn được.

“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi thấy cô đi xuống rồi xách thuốc lên: “Chị đến tiệm thuốc à?”

Nguyễn Huỳnh: “Không có.”

Cô lấy thuốc mà Lục Ngộ An cho mình ra nhìn thử, trừ thuốc trị cảm đơn giản và nhiệt kế thì còn có kẹo ngậm thông họng với một hộp thuốc kháng viêm mà cô vô cùng quen thuộc.

Nguyễn Huỳnh giật mình, hơi bất ngờ vì Lục Ngộ An có thể phát hiện cô bị nhiễm trùng đường hô hấp chỉ từ vài câu miêu tả đơn giản mà cô đã kể với anh.

Cô nhìn chằm chằm vào hộp thuốc một lúc rồi mới lấy nước ấm uống thuốc.

Thấy cô uống xong rồi, Đàm Tuyết Nhi mới nói: “Thuốc này của chị giống đơn thuốc lần trước mà bệnh viện kê đơn á.”

Cô ấy cũng nhớ rõ Nguyễn Huỳnh bệnh tật liên miên nửa năm trước.

Nguyễn Huỳnh ngẩn ra: “Vậy mà em cũng nhớ được.”

Nghe được lời này, Đàm Tuyết Nhi nở mũi: “Đương nhiên rồi, lần trước là em đi bệnh viện với chị mà?” Cô ấy liếc Nguyễn Huỳnh: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị không tin sự quan tâm của em dành cho chị.”

Nguyễn Huỳnh bị cô ấy chọc cười, cười đến mức đau họng.

Thấy cô khó chịu như vậy, Đàm Tuyết Nhi lo sốt vó: “Chị đừng nói chuyện nữa, uống thêm chút nước ấm đi.”

Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ đồng ý.

Nửa ngày còn lại, hai người đều giao tiếp bằng chữ viết.

Đến giờ cơm chiều, Nguyễn Huỳnh không thèm ăn gì mấy, không ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp.

Cô dựa vào bàn nghỉ ngơi, uống thuốc rồi mà đầu và cổ họng cũng không ổn hơn bao nhiêu, thậm chí còn có vẻ như ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nguyễn Huỳnh cố gắng giữ vững tinh thần, kiểm tra nội dung buổi livestream hai lần, sau khi bảo đảm không có vấn đề gì, mới nằm bò ra bàn nghỉ ngơi.

Vừa mới nằm úp xuống, điện thoại của cô rung lên.

Nguyễn Huỳnh mở mắt, là tin nhắn do Lục Ngộ An gửi tới, hỏi cô thấy sao rồi.

Dán mắt vào dòng tin nhắn kia, Nguyễn Huỳnh thong thả trả lời: [Ổn hơn xíu rồi.]

Lục Ngộ An: [Đo nhiệt độ.]

Nguyễn Huỳnh: [Ồ.]

Nguyễn Huỳnh lấy nhiệt kế Lục Ngộ An mang đến cho cô, kẹp vào người.

Chỉ cần vài phút là nhiệt kế có kết quả.

Đo nhiệt độ xong, Nguyễn Huỳnh nhìn số, hơn ba mươi tám độ.

Do dự trong chốc lát, Nguyễn Huỳnh trả lời Lục Ngộ An: [Ba mươi bảy độ rưỡi, hơi sốt nhẹ, chắc là ổn nhỉ?]

Lục Ngộ An vừa làm việc xong và về phòng, nhìn thấy con số cụ thể mà Nguyễn Huỳnh gửi cho mình, anh bất đắc dĩ tháo kính ra.

Nếu cảm giác của anh lúc trưa không lầm thì nhiệt độ của Nguyễn Huỳnh không phải là con số này.

Chẳng qua, Lục Ngộ An hiểu rất rõ cá tính của Nguyễn Huỳnh.

Cô ấy vẫn luôn là một người có suy nghĩ riêng của mình, cũng hơi bướng bỉnh. Nếu không phải hoàn toàn không chịu nổi, chắc chắn cô ấy sẽ không chịu xin nghỉ trong thời điểm quan trọng thế này đâu.

Lục Ngộ An rũ mắt, gõ hàng chữ “Cô chụp nhiệt kế cho tôi xem”.

Bỗng dưng, anh lại xóa đi.

Anh không muốn gây áp lực cho Nguyễn Huỳnh.

Chờ một hồi, Nguyễn Huỳnh đã nhận được tin nhắn Lục Ngộ An gửi lại: [Uống thêm mấy cốc nước ấm nữa đi, tan làm thì nói với tôi. Buổi tối tôi không bận.]

Nguyễn Huỳnh: [Ừm.]

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh nằm bò ra bàn nghỉ ngơi.

Chờ đến khi nhóm Đàm Tuyết Nhi cơm nước xong xuôi trở về, Nguyễn Huỳnh đã ngủ một giấc mơ màng.

“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi xách theo gói cháo đặt lên bàn cho cô: “Chị thấy ổn hơn chút nào không?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu rất nhẹ, cổ họng cô cứ như bị thứ gì đó lấp đầy, nói chuyện khó khăn: “Ổn hơn chút.”

“…”

Buổi tối livestream, Nguyễn Huỳnh vừa mở miệng đã có không ít người nghe online để lại bình luận. Hỏi có phải cô bị bệnh hay không, phải nghỉ ngơi cho thật tốt này nọ.

Nguyễn Huỳnh cười vui vẻ, nói với mọi người rằng mình không sao. Sau đó cô lại tán gẫu kể chuyện cho mọi người như mọi ngày.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, ngày thường thì một đêm Nguyễn Huỳnh chỉ đề cử cho mọi người tối đa hai bài hát, đêm nay đề cử tận ba bài.

Mười một giờ.

Nguyễn Huỳnh vừa bước ra từ phòng livestream đã nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình từ mười phút trước.

Lục Ngộ An: [Tôi ở dưới lầu, mặc nhiều hơn rồi hãy xuống.]

“Chị Nguyễn Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi vừa đến sau lưng Nguyễn Huỳnh: “Sao chị dừng lại thế?”

Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn cô ấy, cô nghiêng người để cô ấy bước qua trước.

Đàm Tuyết Nhi nghi ngờ hỏi: “Chị cười gì đó?”

Cô ấy để ý thấy nụ cười yếu ớt trên mặt Nguyễn Huỳnh.

Khóe môi Nguyễn Huỳnh hơi cong lên, khó khăn mở miệng: “Không có gì.”

Nghe thấy chất giọng đầy từ tính của cô, Đàm Tuyết Nhi kêu “ái da”, đau lòng không thôi: “Chị đừng nói chuyện thì hơn.” Dứt lời, cô ấy sực nhớ ra mà hỏi: “Hay là bây giờ em đưa chị đến chỗ cấp cứu khám thử xem nhé? Đừng để đến khi nghiêm trọng như lần trước thì lại rắc rối nữa.”

Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô ấy, nhấn vào ứng dụng ghi chú đánh chữ cho cô ấy đọc: [Không cần, có bạn chờ chị ở dưới lầu, chị với anh ấy sẽ đến bệnh viện.]

Bấy giờ Đàm Tuyết Nhi đang lo lắng cho sức khỏe của Nguyễn Huỳnh, cũng không để ý tới đại từ ngôi ba mà cô ấy viết là ngôi ba của đàn ông.

Cô ấy dặn dò kỹ lưỡng: “Vậy cũng được, nếu cuối tuần vẫn chưa khỏe thì chị cứ xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày đi. Chương trình còn có bọn em mà.”

Nguyễn Huỳnh: [Được, em về đến nhà thì nói với chị một tiếng.]

Đàm Tuyết Nhi giơ dấu OK với Nguyễn Huỳnh, sau đó dọn đồ đi về.

Khi Nguyễn Huỳnh xuống dưới lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy xe của Lục Ngộ An dừng trước cửa đài phát thanh.

Cơn gió lạnh lẽo thổi đau mặt, cô vội vàng đi về phía xe của Lục Ngộ An, còn chưa đến gần thì người trong xe đã bước xuống, đi sang mở cửa ghế phụ cho cô.

Nguyễn Huỳnh dừng bước, Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ hoang mang: “Nguyễn Huỳnh?”

Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, cúi người leo lên xe: “Cảm…”

Còn chưa dứt lời, cô đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lục Ngộ An.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó mới ngộ ra mà khép miệng lại. Trước mắt thì cô không nên phát ra tiếng trong trạng thái này.

Sau khi lên xe, hai người lần lượt im lặng.

Nguyễn Huỳnh là do không thể nói chuyện, Lục Ngộ An thì tạm thời không muốn giao tiếp với cô.

Sắc mặt anh không tệ lắm nhưng tuyệt đối không thể được xem là dịu dàng.

Đến bệnh viện, Lục Ngộ An dẫn đường cho Nguyễn Huỳnh, đi về phía khoa Nội hô hấp.

Lúc này là thời điểm tan tầm, Nguyễn Huỳnh đi theo anh xuyên qua khu vực khám bệnh cấp cứu, cô hơi kinh ngạc: “Lục Ngộ An.”

Lục Ngộ An quay đầu lại.

Nguyễn Huỳnh chỉ chỉ sau lưng, lấy điện thoại ra đánh chữ: [Chúng ta không khám cấp cứu sao?]

Lục Ngộ An nhìn chữ trên màn hình điện thoại của cô, nhỏ giọng nói: “Khoa Nội hô hấp có đồng nghiệp của tôi, nhờ anh ấy khám.”

Trong lúc Nguyễn Huỳnh còn đang kinh ngạc, bọn họ đã đến văn phòng của bác sĩ khoa Nội hô hấp.

“Tới rồi.” Nhìn thấy Lục Ngộ An, bác sĩ quen thuộc chào anh: “Bệnh…”

Anh ta vừa mới nói được một chữ, ánh nhìn chú ý tới Nguyễn Huỳnh bên cạnh Lục Ngộ An. Anh ta trợn tròn mắt, cực kỳ bất ngờ: “Cô đây là bệnh nhân mà anh kêu tôi ở lại tăng ca khám giúp anh à?”

Lục Ngộ An không thèm để ý tới đoạn trình bày tỉ mỉ của anh ta, kéo ghế dựa cho Nguyễn Huỳnh: “Cô ấy đang bị sốt, lấy nhiệt kế cho tôi.”

Giả Trí Minh nghẹn họng, không nói gì mà lấy nhiệt kế đưa cho anh: “Anh đã rõ tình trạng rồi còn tìm tôi làm gì?”

Lục Ngộ An đưa nhiệt kế cho Nguyễn Huỳnh: “Đo đi.”

Nói xong, anh mới trả lời câu hỏi của Giả Trí Minh: “Đường hô hấp của cô ấy có vấn đề.”

Lục Ngộ An chỉ hiểu một ít.

Nhưng mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, Giả Trí Minh hiểu rõ nhất về đường hô hấp, anh ta là bác sĩ đứng đầu bên phía nội khoa.

Nghe thấy lời này, Giả Trí Minh nhướng mày.

Anh ta ngó Lục Ngộ An một lát rồi lại chuyển ánh nhìn lên người Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Giả Trí Minh nhìn mình, cô ngại ngùng cười với anh ta.

Giả Trí Minh hiểu rõ rồi đi qua, khóe môi hơi cong lên, anh ta cầm dụng cụ bên cạnh: “Tôi khám cho cô ấy hay là anh khám cho cô ấy?”

Anh ta hỏi Lục Ngộ An.

Sắc mặt Lục Ngộ An nhạt nhẽo liếc anh ta: “Chờ đã.”

Giả Trí Minh hiểu anh ta đang chờ cái gì.

Vài phút sau, Lục Ngộ An nhận lấy nhiệt kế của Nguyễn Huỳnh.

“Ba mươi tám độ sáu.” Giọng điệu nặng nề của anh đọc ra con số chính xác.

“…”

Nguyễn Huỳnh hơi rối rắm, cô mơ hồ cảm thấy Lục Ngộ An đang đọc con số này cho cô nghe.

Cô ngại ngùng cúi đầu.

Lục Ngộ An thấy cô như vậy cũng không nỡ nặng lời.

Anh trả nhiệt kế cho Giả Trí Minh: “Khám đi.”

Giả Trí Minh khinh bỉ liếc anh, anh ta nhỏ giọng nói: “Anh nợ tôi một bữa cơm.”

Lục Ngộ An: “Ừ.”

Giả Trí Minh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “… Bữa tiệc lớn.”

Lục Ngộ An không để ý tới anh ta, anh dặn dò nói: “Công việc của cô ấy cần phải nói khá nhiều, lúc kê đơn thuốc nhớ chú ý một chút.”

Không được có quá nhiều thuốc có tính kích thích.

Giả Trí Minh: “… Biết rồi.”

Nguyễn Huỳnh bị cảm nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

Không kém đợt bệnh lúc đầu xuân là mấy, nhiễm trùng đường hô hấp, lượng bạch cầu quá cao, vì đề phòng nhiễm trùng đường hô hấp chuyển biến thành viêm phổi, trước hết cần phải truyền nước hai ngày rồi quan sát tình huống.

“Còn đau à?”

Trong khi đợi điều dưỡng đi lấy dịch truyền, Nguyễn Huỳnh nghe Lục Ngộ An hỏi.

Anh đang hỏi về miệng vết thương khi lấy máu vừa rồi.

Nguyễn Huỳnh cảm thấy chỉ cần bị bệnh là đầu mình hoạt động rất chậm, cô chậm chạp gật đầu rồi lại lắc đầu.

Lục Ngộ An nhìn chằm chằm vào cô, đang định nói chuyện thì điều dưỡng đã trở lại.

Nguyễn Huỳnh đưa tay cho điều dưỡng.

Điều dưỡng nắm mu bàn tay của cô quan sát, lẩm bẩm nói: “Mạch máu trên mu bàn tay không rõ lắm.”

Đương nhiên là Nguyễn Huỳnh biết.

Mạch máu của cô cực kỳ nhỏ, đối với điều dưỡng phải luồn kim mà nói thì cực kỳ có tính khiêu chiến.

Bỗng dưng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng nói của Lục Ngộ An: “Để tôi.”

Điều dưỡng sửng sốt, sau khi nhận ra anh thì hơi ngạc nhiên: “Bác sĩ Lục?”

Lục Ngộ An đáp lời, nhận kim tiêm trong tay cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cô đi làm việc đi, tôi canh cô ấy.”

Điều dưỡng ngơ ngẩn, giật mình rồi “A” một tiếng: “Được, có cần gì thì kêu tôi.”

Chờ điều dưỡng đi rồi, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía người đàn ông đang cúi người khom lưng tới gần mình để tìm mạch máu, cô mấp máy môi: “Lục Ngộ An.”

Lục Ngộ An ngước mắt, biết cô đang lo lắng điều gì: “Kỹ thuật luồn kim của tôi cũng không tệ lắm.”

“…”

Mí mắt Nguyễn Huỳnh run lên, mím môi nhắm mắt lại, yên tâm giao chuyện này cho anh.

Lục Ngộ An thấy cô nhắm chặt hai mắt và môi, anh nói giống như dỗ trẻ con: “Thả lỏng đi, một lát là xong rồi.”

Anh dựa vào ánh đèn trắng sáng để tìm mạch máu trên mu bàn tay cô, luồn kim cho cô.

Cảm giác như bị kiến cắn nhẹ.

Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, Lục Ngộ An đã cắm kim cho cô xong rồi.

Chú ý tới sự biến hóa trong mắt cô, Lục Ngộ An nhỏ giọng hỏi: “Đau không?”

Nguyễn Huỳnh lắc đầu.

Lục Ngộ An cong môi hiếm thấy: “Tôi đi rửa tay.”

Nói xong, anh đi về phía nhà vệ sinh.

Đến trước bồn rửa tay, Lục Ngộ An rũ mắt mới phát hiện lòng bàn tay anh lại có mồ hôi.

Lớp mồ hôi mỏng rất rõ ràng trong lòng bàn tay anh.

Lục Ngộ An im lặng nhìn một lát, bất đắc dĩ nhếch môi.

Anh đã cầm dao phẫu thuật rất nhiều năm cũng không toát mồ hôi.

Bên kia, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn Tư Niệm gửi tới, hỏi bệnh cảm của cô đã tốt lên chút nào chưa, ngày mai có cần cô ấy đến bệnh viện với cô hay không?

Một tay Nguyễn Huỳnh gõ chữ trả lời cô ấy: [Tớ đang truyền nước trong bệnh viện.]

Tư Niệm: [Một mình hả? Bây giờ tớ sẽ tới ở với cậu.]

Nguyễn Huỳnh: [Không phải.]

Cô đang định giải thích thêm rằng Lục Ngộ An cũng có ở đây thì tin nhắn khác của Tư Niệm đã xuất hiện: [Bệnh viện của bác sĩ Lục? Anh ấy ở bệnh viện với cậu sao?]

Nguyễn Huỳnh: [Ừm.]

Tư Niệm: [Vậy tớ thật sự không cần đến rồi.]

Nguyễn Huỳnh: […]

Tin nhắn mới vừa gửi đi thì Lục Ngộ An đã trở lại.

Anh đứng thẳng người, mặc dù chỉ mặc áo khoác đơn giản nhưng cũng vô cùng thu hút người khác.

Người bệnh truyền nước giữa đêm không nhiều nhưng cũng không ít.

Nguyễn Huỳnh để ý thấy thường xuyên có người lén lút quan sát anh.

Mà đương sự thì cứ như không phát hiện ra vậy, bình tĩnh tự nhiên ngồi cạnh cô.

Bọn họ ngồi rất gần nhau, có cơn gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, dù Nguyễn Huỳnh nghẹt mũi nhưng vẫn có thể ngửi được hơi thở mát lạnh thoang thoảng trên người anh.

Hơi quái dị.

Khi Nguyễn Huỳnh còn đang cân nhắc xem có phải mình gặp ảo giác hay không, người bên cạnh đã lên tiếng: “Uống nước không?”

“…”

Đối diện với ánh mắt thơ thẩn của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An cho rằng cô không nghe rõ, anh hỏi lại lần nữa: “Khát không?”

Nguyễn Huỳnh khẽ gật đầu.

Lục Ngộ An đứng dậy đi lấy nước cho cô.

Vừa hay lầu một có ly y tế dùng một lần, anh dùng cổ tay cảm nhận độ ấm của nước, đưa ly cho Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh nhận lấy rồi uống hết.

Lục Ngộ An tiện tay nhận cái ly, đặt sang một bên.

Sảnh truyền nước tương đối yên tĩnh.

Nguyễn Huỳnh không nói ra tiếng được, Lục Ngộ An cũng không phải người thích nói chuyện.

Hai người lặng lẽ ngồi đó, không ai phá vỡ này bầu không khí tĩnh lặng này.

Cách đó không xa có đôi tình nhân đang nói chuyện với nhau, chắc là cô gái ngã bệnh, thỉnh thoảng cậu trai kia lại nắm chặt tay cô bé. Hai người dính lấy nhau không coi ai ra gì, rất ngọt ngào.

Nguyễn Huỳnh nhìn thấy, tâm trạng bỗng dưng tốt lên.

Bên tai có tiếng động, Lục Ngộ An nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Huỳnh, biểu cảm trở nên kỳ diệu.

Anh suy tư một lát rồi gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Dương.

Một lát sau, Lục Ngộ An đang định nghiêng đầu nói chuyện, làn da bên cổ lại bị sợi tóc của Nguyễn Huỳnh lướt qua, để lại cảm giác tê dại.

Ánh mắt Lục Ngộ An dần dần tối đi, đang chuẩn bị sửa dáng ngồi lại, bỗng nhiên bả vai nặng xuống… Là Nguyễn Huỳnh nhích lại gần.