Hôn Trộm

Chương 44: Ghen



Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, bên trong phòng vô cùng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đang nằm trên giường.

Đột nhiên tiếng hít thở trở nên nặng nề.

Lục Ngộ An tỉnh giấc, dần dần ý thức được chuyện gì đã xảy ra, bất đắc dĩ cau mày. Sau đó, Lục Ngộ An thay chăn màn rồi đi vào phòng tắm.

Ánh đèn trong phòng tắm sáng trưng, lúc anh vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, khóe miệng đột nhiên giật giật.

Anh hoàn toàn không ngờ tới, ngay cả trong thời kì dậy thì anh cũng chưa từng bị mộng tinh vậy mà sau khi gặp Nguyễn Huỳnh lại hay gặp phải như vậy.

Mẹ của Lục Ngộ An vốn là bác sĩ đông y cho nên đối với loại chuyện này anh cũng không kiêng kị gì.

Hồi còn học cấp hai và cấp ba, cơ thể anh bắt đầu thay đổi, mẹ anh cũng từng hỏi anh về chuyện này.

Tuy Lục Ngộ An nghĩ rằng chuyện này không có gì đáng phải xấu hổ, nhưng rốt cuộc anh cũng ngại ngùng khi nói chuyện này với người khác. Hơn nữa, anh còn rất ít khi gặp phải chuyện như vậy.

Chuyện này khiến bà Trần lo lắng suốt một thời gian, sợ rằng anh ở phương diện đó không được.

Sau này, lúc anh lên đại học, bà cũng thường xuyên nghe ngóng, sau khi biết được anh ở trường không có yêu đương với ai, bà lại vô cùng lo lắng. Bà còn từng nhiều lần nói bóng gió với Lục Ngộ An rằng bà sẽ không quan tâm đối tượng yêu đương của anh là nam hay nữ, chỉ cần là con người là được.

Một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường mà sống thuần khiết quá cũng không tốt.

Lục Ngộ An không phải là không có dục vọng, chỉ là bình thường công việc bận rộn khiến anh mệt mỏi quá mà thôi.

Anh bận rộn cả ngày xong thì đi ngủ cho nên quả thực không quá hứng thú với phương diện chuyện đó. Thỉnh thoảng sáng sớm tỉnh dậy sẽ có phản ứng, anh cũng sẽ đi tắm nước lạnh để giải quyết.

Đêm đó là lần đầu tiên anh mơ thấy mình làm chuyện đó chân thực đến vậy, mà người trong mơ chính là Nguyễn Huỳnh.

Cô uống rượu, khuôn mặt cô ửng hồng, giọng nói cũng không còn nghiêm túc như thường ngày nữa nhưng vẫn nhẹ nhàng êm ái như trước, cảm giác giống như có thể khiến trái tim người nghe tan chảy. Cô giang hai tay về phía Lục Ngộ An, muốn anh ôm cô, muốn anh hát cho cô nghe, kể chuyện cho cô.

Trong mơ, cô rất giỏi làm nũng.

Lục Ngộ An cũng hết cách với cô, anh đang định đi tìm truyện để kể cho cô nghe thì Nguyễn Huỳnh đột nhiên ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống gần cô hơn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngộ An, ánh mắt sáng lên, cô nói: “Lục Ngộ An… Ưm… Hôn em đi…”

Lục Ngộ An còn chưa kịp phản ứng, cô đã kiễng chân lên hôn anh.

Hơi thở của cả hai trở nên nặng nề, bên trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng môi lưỡi dây dưa, sau đó anh ôm lấy cô đảo khách thành chủ.

“….”

Nghe thấy Lục Ngộ An nói như vậy, hai tai Nguyễn Huỳnh nóng bừng, hai gò má càng ửng hồng hơn trước.

Cô trừng mắt nhìn anh, chọc vào bả vai anh, nói một cách mơ hồ: “Thì ra bác sĩ Lục đã có ý đồ như vậy với em từ lâu rồi nha.”

Lục Ngộ An cảm thấy hôn cô nhiều sẽ thành nghiện, hầu kết anh lên xuống, hôn nhẹ lên môi cô một cái, thản nhiên thừa nhận: “Còn em thì sao?”

“Không nói cho anh biết đâu.” Hai tay Nguyễn Huỳnh ôm chặt lấy vai anh sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi: “Hôn một cái nữa rồi đi ngủ nhé?”

Sắc mặt Lục Ngộ An tối sầm lại, anh há miệng ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, dùng hành động thực tế để trả lời, khiến cô thỏa mãn.

Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cả ba người Nguyễn Huỳnh nhanh chóng xuất phát đến sân bay.

Thời tiết ở Băng Thành rất lạnh, cơn sốt của Nguyễn Huỳnh còn chưa hạ hoàn toàn, cô chóng mặt choáng váng. Thôi Đồng đi bên cạnh hai người, không dám lên tiếng.

Lên máy bay, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi cạnh nhau.

Thôi Đồng liếc nhìn hai người bọn họ sau đó ‘hừ’ lạnh một tiếng.

Nguyễn Huỳnh vờ như không nghe thấy, nói vài câu với Lục Ngộ An sau đó ngủ thiếp đi.

Sau khi hạ cánh xuống Bắc Thành, Thôi Đồng chủ động lên tiếng: “Để tôi tự về là được rồi.”

Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô ấy một cái, giọng điệu cô vô cùng bình tĩnh: “Để chị đưa em về nhà.”

Sắc mặt Thôi Đồng tối sầm lại, đang định phản bác lại thì điện thoại của Nguyễn Huỳnh vang lên.

Là điện thoại của Thôi Trị gọi đến, hôm nay ông đã xin nghỉ một buổi để đến sân bay đón bọn cô.

Nguyễn Huỳnh ngẩn người sau đó nhẹ nhàng nói với Thôi Trị: “Chú Thôi, cháu biết rồi ạ, bọn cháu đang đợi lấy hành lý, một lúc nữa sẽ quay lại tìm chú ạ.”

Thôi Trị trả lời: “Không cần vội.”

Sau khi lấy xong hành lý, cả ba người Nguyễn Huỳnh đi ra khỏi sân bay, thoáng cái đã nhìn thấy Thôi Trị đứng đợi ở cách đó không xa, ông vẫy với Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng nhưng khi nhìn thấy Lục Ngộ An thì có hơi ngạc nhiên.

“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh dừng lại ở lối cửa ra vào, quay sang nhìn người bên cạnh, nói: “Em phải qua đó một chuyến.”

Lục Ngộ An híp mắt: “Đi đi, anh ở đây đợi em.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Thôi Đồng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cười nhẹ: “Hai người không phải là đang yêu đương sao? Chị không định giới thiệu anh ấy với bố tôi à?”

Hai người chưa kịp lên tiếng thì Thôi Đồng đã nhìn Lục Ngộ An một lượt từ trên xuống dưới sau đó cô ấy nhẹ giọng: “Anh đẹp trai à, chị ta yêu đương với anh chắc chắn chỉ là muốn chơi đùa với anh thôi, anh đừng để bị chị ta lừa.”

Lục Ngộ An: “...”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Hai người liếc nhìn nhau, lúc Nguyễn Huỳnh đang định lên tiếng thì bị Lục Ngộ An ngăn lại. Thân hình anh thẳng tắp đứng cạnh hai chị em Nguyễn Huỳnh, anh mím môi im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh hỏi cô: “Em muốn lừa anh à?”

Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh một cái tiếp đó nghiêng đầu nhìn Thôi Đồng đang hoang mang ở bên cạnh, trả lời anh: “Đúng đó, muốn lừa anh đấy.”

Lục Ngộ An cười khẽ: “Nếu là em thì anh lúc nào cũng hoan nghênh.”

Thôi Đồng nghe thấy vậy thì tức đến mức không nói nên lời, giật lấy hành lý từ tay của Nguyễn Huỳnh, nói một cách cáu kỉnh: “Hai người đúng là đầu óc có vấn đề.”

Thấy Thôi Đồng tức giận bỏ đi, Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Chờ em một lát.”

Lục Ngộ An nhếch môi sau đó anh khẽ gật đầu với Thôi Trị đang đứng đợi ở đằng xa như là đang chào hỏi ông.

“Huỳnh Huỳnh” Thôi Trị nhìn về phía người đang đi đến trước mặt mình, nhẹ giọng: “Vất vả cho cháu rồi, Thôi Đồng lại gây phiền…”

Lời của ông còn chưa nói hết, Nguyễn Huỳnh đã cắt ngang: “Chú Thôi, không có gì đâu mà.”

Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn đang cúi đầu im lặng, nói nhỏ: “Em ấy thật sự không có gây phiền phức gì cho cháu, trước đây cháu vẫn luôn muốn đến Bắc Thành, lần này cũng xem như là một công đôi việc.”

Thôi Trị bất đắc dĩ cười nhẹ: “Có mệt không? Bên ngoài trời lạnh như vậy, hay là lên xe đi chú đưa cháu về?”

“Không cần đâu ạ.” Nguyễn Huỳnh mỉm cười sau đó vừa xoay người hướng về chỗ Lục Ngộ An đang đứng đợi ra hiệu với anh vừa nói: “Chú Thôi, cháu về với bạn trai là được rồi ạ.”

Cô ngừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Thôi Trị sau đó nói thêm: “Đợi một thời gian nữa cháu bảo anh ấy mời chú ăn cơm ạ.”

Lúc Thôi Trị nhìn thấy Lục Ngộ An, ông vẫn luôn muốn hỏi cô nhưng lại sợ không thích hợp, bây giờ là Nguyễn Huỳnh chủ động nhắc đến, ông gật đầu liên tục: “Được.”

Ông nhìn chằm chằm Lục Ngộ An, mơ hồ cảm thấy anh có hơi quen mắt nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra rốt cục đã từng gặp anh ở đâu.

Ngẫm nghĩ một lúc, Thôi Trị dặn dò Nguyễn Huỳnh vài câu: “Vậy chú Thôi về trước, cháu có chuyện gì thì cứ gọi cho chú bất cứ lúc nào.”

Nguyễn Huỳnh mỉm cười, trả lời: “Được, chú lái xe cẩn thận.”

Nói xong, cô nhìn về phía Thôi Đồng, nói: “Đồng Đồng.”

Thôi Đồng dùng giọng điệu lạnh nhạt: “Chuyện gì?”

Nguyễn Huỳnh kiên nhẫn dặn dò cô ấy: “Cố gắng học tập cho tốt, có chuyện gì cũng có thể gọi cho chị bất cứ lúc nào.”

“Chị cứ lo cho bản thân mình trước đi đã.” Thôi Đồng bỏ lại một câu sau đó leo lên xe.

Thôi Trị áy náy: “Tiểu Đồng càng ngày càng không hiểu chuyện.”

“Không sao đâu chú.” Nguyễn Huỳnh nghĩ một chút sau đó nói với chú Thôi vài câu: “Chú Thôi, chú nên quan tâm tới em ấy nhiều một chút.”

Thôi Trị ngẩn người, sau đó thở dài: “Chú biết rồi”

Sau khi nhìn Thôi Trị lái xe đưa Thôi Đồng đi, Nguyễn Huỳnh mới quay đầu nhìn về phía người đang đứng đợi mình ở cách đó không xa, vẫy tay về phía anh.

Lục Ngộ An nhíu mày, ung dung từng bước một đi về phía cô.

“Bác sĩ Lục.” Khóe mắt Nguyễn Huỳnh công lên nhìn anh, cô hỏi: “Chúng ta đi về bằng cách nào đây?”

Lục Ngộ An cụp mắt xuống, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của cô, nhẹ giọng: “Người đến đón chúng ta đến rồi.”

Nguyễn Huỳnh khẽ giật mình, nhìn về phía ánh mắt Lục Ngộ An đang nhìn, thấy Úc Đình Vân và Vân Sơ đang đợi ở cách đó không xa.

Lục Ngộ An để Úc Đình Vân đích thân lái xe đến đón, quả thực rất có bản lĩnh.

“Bác sĩ Lục.” Hai người cùng nhau đi về phía ven đường, cô nhỏ giọng nói với anh: “Anh lợi hại thật nha.”

Lục Ngộ An không lên tiếng: “Hửm?”

Nguyễn Huỳnh trả lời một cách thành thật: “Có thể gọi cả giám đốc Úc đích thân lái xe đến đón.”

“…” Lục Ngộ An cười thành tiếng, nói nhỏ: “Cậu ấy có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Nếu không, Úc Đình Vân sẽ không thể nào tình nguyện đến sân bay đón hai người bọn họ được. Là do anh ta có chuyện muốn nhờ người ta cho nên không thể không đến.

Sau khi lên xe, Vân Sơ phớt lờ tài xế, quay đầu nói chuyện với Nguyễn Huỳnh.

“Đã đỡ sốt hơn chút nào chưa?” Vân Sơ vừa tới đã biết Nguyễn Huỳnh bị bệnh.

Nguyễn Huỳnh ừ một tiếng, nói nhỏ: “Đỡ nhiều rồi.”

Chiều tối hôm qua sau khi được truyền nước xong, cơ thể Nguyễn Huỳnh đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Hơn nữa, trước khi ngủ còn uống thêm thuốc, sau khi đổ mồ hôi, sức khoẻ coi như đã hồi phục đến tám mươi phần trăm.

Nghe được vậy, Vân Sơ cũng yên tâm hơn: “Ở Băng Thành có vui không?”

Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Vui lắm, nhưng bọn tôi không đi chơi được nhiều.”

Cô sợ lạnh.

Vân Sơ nghe xong không nhịn được cười.

Nguyễn Huỳnh để ý thấy khi Vân Sơ nhắc đến Băng Thành, ánh mắt của Úc Đình Vân dừng lại trên người cô ấy một lúc.

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại thu lại ánh mắt kia.

Sân bay cách chỗ Nguyễn Huỳnh ở không xa lắm, lái xe mất khoảng một giờ.

Lúc Nguyễn Huỳnh nói chuyện với Vân Sơ, Lục Ngộ An thỉnh thoảng sẽ chen vào một hoặc hai câu, còn Úc Đình Vân ngoài gật đầu với Nguyễn Huỳnh một cái lúc cô lên xe coi như chào hỏi thì sau đó anh ta không lên tiếng một câu nào.

Xe dừng trước cổng khu chung cư, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh xuống xe.

Sau khi thu dọn hành lý, anh liếc nhìn người ngồi ở ghế lái, cất giọng trong trẻo: “Buổi tối tôi sẽ đi tìm cậu.”

Úc Đình Vân nhìn về phía Nguyễn Huỳnh sau đó đáp lại một tiếng: “Có thời gian thì tới quán bar chơi.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Sau khi tạm biệt Vân Sơ, hai người bọn họ rời đi. Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ nhìn theo đuôi xe đến khi biến mất, cô đột nhiên thở dài: “Giám đốc Úc thật tốt.”

Lục Ngộ An: “?”

Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, nhếch môi, trêu chọc cô: “Tốt?”

“...” Nguyễn Huỳnh có hơi xấu hổ, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, nói một cách thành thật: “Anh không thấy như vậy sao?”

Nói thật, Úc Đình Vân là người khiến cho Nguyễn Huỳnh có cảm giác áp ức nhất trong số những người cô tiếp xúc qua từ nhỏ đến bây giờ.

Lục Ngộ An nhìn ánh mắt sùng bái của cô, cười khẽ: “Anh không nghĩ như vậy.”

Anh giơ tay nhéo khuôn mặt vẫn còn nóng hổi của Nguyễn Huỳnh, nói nhỏ: “Anh đưa em về nhà.”

Nguyễn Huỳnh nhìn bóng lưng đang tiến về phía trước của anh, cười rạng rỡ.

“Lục Ngộ An.” Cô khẽ gọi anh.

Lục Ngộ An liếc nhìn cô, kéo cô đến bên người mình, nhét hai tay cô vào túi áo khoác ngoài, anh nói: “Sao tay em lạnh thế?”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ trong lòng bàn tay của anh, nói khẽ: “Lạnh.”

Lục Ngộ An siết chặt lòng bàn tay cô, truyền hơi ấm vô tận của anh cho cô.

Nguyễn Huỳnh im lặng cong cong môi, cảm thấy bản thân cô lại thích Lục Ngộ An hơn một chút.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Lục Ngộ An trầm giọng nói: “Cười cái gì?”

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Lục, vừa rồi anh ghen với giám đốc Úc sao?”

Lục Ngộ An sắc mặt cứng đờ, mạnh miệng phản bác: “Không có.”

Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Thật sao?”

“Thật”

“Em cảm thấy anh có.”

Lục Ngộ An siết chặt bàn tay, dừng chân và nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh cũng dừng lại, nhìn anh một cách vô tội: “Sao... Làm sao vậy?”

Trước cổng khu chung cư có khá nhiều người, buổi tối có rất nhiều cư dân đi dạo hoặc ra ngoài ăn uống.

Bởi vì ở vị trí đắc địa cho nên con đường cách đó không xa đã bị tắc nghẽn rất lâu, tiếng còi xe không ngừng vang lên.

Hai người không vội đi vào cổng khu chung cư, cứ như vậy đứng im trước cổng.

Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà phủ lên hai người khiến gương mặt họ trông dịu dàng hơn nhiều.

Nguyễn Huỳnh nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đang bị ánh hoàng hôn bao phủ của Lục Ngộ An, khóe môi mấp máy: “Anh…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lục Ngộ An đã cúi người xuống, lau đi vết son lem trên khóe môi cô một cách nhẹ nhàng, khàn giọng: “Son bị lem hết rồi.”

Nguyễn Huỳnh: “...”