Hôn Trộm

Chương 49: Giai đoạn tình cảm thắm thiết



Sân thứ nhất có sân thượng với vườn hoa, lúc rảnh rỗi có thể hóng mát, nhưng lúc này mà đến đó ôm ấp thì không thích hợp.

Vậy nên, Lục Ngộ An dẫn Nguyễn Huỳnh đến một nhà ăn nội bộ của bệnh viện.

Quán bán đủ các thức uống như cà phê, trà sữa, và còn có đủ loại món ăn vặt nữa.

Chủ nhật, trong tiệm chỉ có một nhân viên phục vụ, nhìn thấy Lục Ngộ An, anh đẹp trai nhiệt tình chào hỏi: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An gật đầu, nghiêng đầu về phía Nguyễn Huỳnh: “Em có muốn uống gì không?”

Nguyễn Huỳnh nhìn anh, khẽ nói: “Anh dẫn em tới chỗ này để ôm ấp đó hả?”

Nghe thế, Lục Ngộ An khẽ nhếch khóe môi: “Không phải.”

Lục Ngộ An chọc cô: “Anh tính vỗ em ăn no trước, rồi mới tiến hành bước tiếp theo.”

Cô nheo mắt liếc anh một cái, không hề tin lời anh nói: “Vậy em uống một ly cà phê nóng nha.”

Nghe cô nói, Lục Ngộ An khẽ cười, anh gãi nhẹ lòng bàn tay cô, trầm giọng đáp: “Ừm, uống đi.”

Muốn uống thì cứ uống, uống không hết thì anh uống, uống xong không ngủ được cũng có anh ở bên cạnh.

Cầm ly cà phê nóng làm ấm tay, Nguyễn Huỳnh hớp thử một ngụm nhỏ, rồi đưa cho Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, uống thử không?”

Lục Ngộ An giữ tay cô, anh nhếch miệng: “Không ngon bằng cà phê của cô Nguyễn.”

Nguyễn Huỳnh không ngờ anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô không kiềm được cong môi, còn có hơi tự hào: “Tất nhiên, cà phê thương hiệu cô Nguyễn không dễ gì pha cho người khác uống đâu.”

“Ồ?” Lục Ngộ An nhếch đuôi chân mày, anh nhìn cô với đôi mắt sáng rỡ: “Vậy nên lúc đó em pha cho anh uống, là vì khi ấy em đã thích anh rồi hả?”

Cô ngơ ngác, ai có dè Lục Ngộ An bắt trúng trọng tâm đến vậy.

Suy nghĩ nghiêm túc một hồi, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh: “Hiểu theo hướng này, thì hình như cũng đúng.”

Lục Ngộ An giơ tay vỗ trán cô, anh vừa cười vừa nói: “Em hơi bị miễn cưỡng nha.”

Nguyễn Huỳnh cong môi, không nhịn được cười nói: “Bởi vì lúc đó, thật ra thứ em thích, là giọng nói của anh.”

Nói đến đây, cô mới nhớ ra hình như bản thân mình chưa từng nói cho Lục Ngộ An biết, chuyện cô là đứa mê nghe những chất giọng hay. Nếu đã đề cập tới rồi, thì Nguyễn Huỳnh cũng nói thẳng luôn: “Bác sĩ Lục, anh có biết trên thế giới có những người rất mê tay không?”

Lục Ngộ An nhìn cô: “Anh biết.”

Nguyễn Huỳnh “ồ” một tiếng, tiếp tục hỏi anh: “Vậy anh có biết còn có cả những người mê giọng nói không?”

Cô hỏi xong câu này, Lục Ngộ An không có đáp lại ngay lập tức.

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm anh, cô chớp đôi mắt to tròn: “Sao anh không nói gì hết vậy?”

“Anh đang nghĩ…” Lục Ngộ An khẽ nhắm mắt rồi nhìn cô nói: “Anh nên giả vờ là biết, hay không biết.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lại, rồi đột nhiên cô nhận ra: “Có phải anh biết em…?”

Lục Ngộ An: “Mê giọng nói?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Lục Ngộ An: “Anh biết.”

Nguyễn Huỳnh ngơ ngác, cô nhìn anh với vẻ không dám tin: “Anh biết từ khi nào vậy, em có từng nói anh nghe hả?”

Cô nhớ mình chưa từng nói với Lục Ngộ An, hình như cũng chưa từng lỡ lời nói ra mà. Lúc trước cô muốn nghe giọng nói của Lục Ngộ An, cũng đâu có thể hiện ra ngoài quá mức lộ liễu đâu.

Ít nhất là, tự cô cảm thấy thế.

Nghe cô hỏi thế, Lục Ngộ An bất lực cười: “Nguyễn Huỳnh.”

“Hả?” Nguyễn Huỳnh ngơ ngác nhìn anh.

Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu lúc này của cô, nét cười trong mắt anh lại càng rõ hơn: “Anh cảm nhận được.”

Thật ra ban đầu, đúng là anh không biết chuyện này.

Nhưng Lục Ngộ An cảm nhận được, thi thoảng khi anh và Nguyễn Huỳnh nói chuyện đối mặt với nhau, tai của cô sẽ đỏ lên, cô sẽ làm những hành động như sờ tai. Tuy là không lộ liễu, nhưng anh vẫn nhìn thấy.

Sau đó nữa, cũng tức là vào khoảng thời gian trước, cô chia sẻ vào vòng bạn bè bộ kịch truyền thanh cô tìm anh lồng tiếng, lúc Lục Ngộ An thấy nó, Trần Tịnh Dương đúng lúc cũng nhìn thấy.

Trần Tịnh Dương bấm vào nghe một hồi, cậu ấy hỏi anh: “Anh có biết lồng tiếng cho kịch truyền thanh là làm gì không?”

Lục Ngộ An chưa kịp đáp lời, Trần Tịnh Dương đã tiến hành phổ cập kiến thức cho anh.

Vừa khéo cậu ấy có nhắc tới, có những người thích nghe kịch truyền thanh, bộ kịch truyền thanh đó của Nguyễn Huỳnh có vài diễn viên lồng tiếng khá có tiếng tăm, có đến mấy trăm ngàn fan hâm mộ.

Lục Ngộ An nói thế thì Nguyễn Huỳnh đã hiểu: “Vậy nên nhờ bộ kịch truyền thanh đó mà anh biết à?”

Lục Ngộ An: “Cũng tính là như vậy đó.”

Cũng nhờ kịch truyền nhanh, mà Lục Ngộ An biết vì sao mà thi thoảng Nguyễn Huỳnh có hơi là lạ, là vì giọng nói của anh.

Nguyễn Huỳnh gật đầu, cô cầm ly cà phê cẩn thận dè dặt trộm nhìn anh.

Vừa ngẩng đầu, cô đã bị Lục An Ngô phát hiện.

Hai người nhìn nhau nửa buổi không nói gì.

Nguyễn Huỳnh giơ tay sờ nhẹ chóp mũi, cô khẽ hỏi: “Lúc anh mới biết chuyện đó… Anh có giận không?”

Cô không biết chuyện này có đáng để tức giận hay không, nhưng Nguyễn Huỳnh nghĩ, vẫn phải hỏi anh.

Lục Ngộ An không nhìn thẳng Nguyễn Huỳnh để trả lời, anh chăm chú Nguyễn Huỳnh một hồi, trầm giọng hỏi: “Em cảm thấy anh nên giận hả?”

“…” Nguyễn Huỳnh im lặng, cô thật thà đáp: “Em không biết.”

Lục Ngộ An khẽ cười một tiếng, nhân lúc nhân viên quán không có mặt, anh ôm cô vào lòng, thỏ thẻ bảo: “Anh còn thấy khá là vinh hạnh đấy.” Nguyễn Huỳnh: “Cái gì?”

Lục Ngộ An cúi đầu, anh đặt lên môi cô chiếc hôn nhẹ nhàng, khàn giọng nói: “Ít nhất thì, trên người anh có thứ mà bạn gái anh thích đến như vậy.”

“…”

Hơi thở anh khẽ lướt qua bên tai, vương lại xúc cảm ươn ướt.

Tai của Nguyễn Huỳnh tê dại, cô cảm thấy ngữ điệu vừa nãy, là anh cố ý như vậy. Cô không nhịn được mà xoa tai, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy thì anh phải thấy vinh hạnh nhiều hơn nữa đó.”

“Hửm?” Anh kéo dài giọng, dường như không hiểu.

Nguyễn Huỳnh nắm lấy cổ anh, cô chủ động hôn cằm anh, khẽ nói: “Trên người bác sĩ Lục, có quá nhiều thứ mà em thích.”

Lục Ngộ An cười, thân mật cọ tai cô: “Vậy anh sẽ thấy vinh hạnh hơn nữa à?”

Nguyễn Huỳnh cong khóe mắt: “Đúng đó.”

Hai người ở trong quán cà phê sến súa một hồi, thấy cũng sắp đến giờ, Lục Ngộ An phải về lại khoa để làm việc tiếp.

Nguyễn Huỳnh hơi buồn ngủ, cô tính về nhà ngủ trưa.

Trước khi đi, cô nhớ ra nên hỏi: “Có phải sắp đến lần phẫu thuật thứ hai của Kỳ Kỳ rồi không?”

Vốn dĩ lúc trước đã phải làm rồi, nhưng vì một số chuyện đột ngột xảy ra, nên phải kéo dài.

Lục Ngộ An đáp lại một tiếng ‘ừm’: “Tuần sau là phẫu thuật lần hai. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lần sau đến thăm, thì cô bé có thể gặp được em rồi.”

Nghe thế, mắt Nguyễn Huỳnh sáng rỡ: “Vậy chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu.”

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An, ánh mắt kiên định: “Em tin vào năng lực của anh.”

Lục Ngộ An cong môi, anh nắm tay cô đi ra ngoài: “Anh sẽ cố gắng.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Đi đến bãi đỗ xe, Nguyễn Huỳnh mở cửa xe vào trong ngồi: “Vậy em đi nha.”

Cô hạ kính xe xuống, nói với người đứng bên cạnh.

Lục Ngộ An nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên anh cúi đầu, vòng vào cửa sổ hôn môi cô.

Nguyễn Huỳnh vô thức ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của anh.

Hai người cứ chim chuột như thế mà hôn nhau thật lâu, đến khi Nguyễn Huỳnh cảm thấy hơi không thở được, Lục Ngộ An mới từ từ buông ra.

Ánh mắt cô khẽ run, lúc mở mắt ra, nhìn thấy miệng Lục Ngộ An bị dính son môi của mình, căng mọng sáng bóng. Cô khựng lại, nhìn lên, đối diện với ánh mắt xa xăm của anh: “Lái xe cẩn thận.”

Anh giơ tay, nhẹ nhàng lau khóe môi cô, dặn dò với giọng trầm khàn.

Nguyễn Huỳnh mím đôi môi bị anh hôn đến tê dại, qua quýt đáp lời: “Ừm, về đến nhà sẽ báo cho anh.”

Lục Ngộ An đưa tay ra, khẽ vỗ đầu cô: “Được.”

Nhìn thấy xe của Nguyễn Huỳnh xa dần khỏi tầm mắt, Lục Ngộ An mới ung dung dùng tay lau khóe môi, đi về khoa.

Mấy ngày sau đó, Nguyễn Huỳnh còn bận hơn cả Lục Ngộ An.

Cô ấy nhận mấy job dẫn chương trình truyền hình, thời gian rảnh đều dùng để tập luyện.

Thứ bảy, hai người rảnh rỗi là Khương Thanh Thời và Tư Niệm còn cất công đến đài truyền hình xem cô quay chương trình nữa.

Thời gian nghỉ giữa giờ, Nguyễn Huỳnh đi đến chỗ hai người: “Có thấy chán không?”

Tư Niệm đưa nước cho cô: “Không chán, nhưng mà, mấy đứa nhóc ồn ào ghê đó.”

Khương Thanh Thời tỏ vẻ đồng ý: “Cậu không thấy phiền hả?”

Hai cô gái này thuộc kiểu chỉ thích quan sát, ngắm trẻ con từ đằng xa thôi, hai người họ chắc chắn không chịu đựng được việc trẻ em quấy khóc.

Nhưng Nguyễn Huỳnh thì khác.

Về phương diện này, thì tính nhẫn nại của Nguyễn Huỳnh rất cao.

Nguyễn Huỳnh bật cười, nhìn hai người: “Muốn nghe lời thật lòng không?”

Khương Thanh Thời liếc cô một cái: “Thôi bỏ đi, cậu vẫn đừng nên nói sự thật thì hơn. Cậu còn công việc trước mặt, tớ sợ cậu nói lời thật lòng xong mất luôn công việc.”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Không thể không nói, lời Khương Thanh Thời nói cũng có lý lắm.

Tư Niệm vui vẻ đứng bên cạnh, cô ấy hỏi: “Còn bao lâu nữa mới quay xong?”

Ba người hẹn nhau chút nữa dạo phố, đi spa, sắp qua năm mới, Khương Thanh Thời cứ nháo nhiết đòi hai người mua quà.

Nguyễn Huỳnh: “Nếu suôn sẻ thì hai tiếng nữa, còn không thì hai người đi dạo phố trước đi?”

“Thôi.” Khương Thanh Thời nghĩ ngợi: “Chúng tớ đợi cậu đi chung luôn.”

Tư Niệm gật đầu.

Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn mấy đồng nghiệp đang sắp xếp công việc, khẽ nói: “Tớ sẽ cố nhanh hết sức.”

Tư Niệm: “Cũng không cần gấp gáp như thế.”

Khương Thanh Thời ‘ừm’ một tiếng, cô ấy lười nhác dựa lưng vào ghế: “Cậu đi làm việc đi, không cần lo cho chúng tớ.”

Nguyễn Huỳnh nhìn hai người họ: “Vậy tớ không lo nữa đâu nha, tớ qua bên đó xem thế nào.”

Tư Niệm vẫy tay chào cô.

Nguyễn Huỳnh quay về với công việc bận rộn, đến khi quay xong chương trình mới đi cùng hai người họ.

Khương Thanh Thời đã sắp xếp người đợi họ, đường đi đến tiệm, phải ngang qua bệnh viện.

Nguyễn Huỳnh ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi, cô còn cố ý móc điện thoại ra chụp một tấm hình bệnh viện.

Nghe thấy tiếng ‘tách tách’, Khương Thanh Thời quay đầu nhìn cô: “Cậu chụp hình bệnh viện làm gì vậy?”

Nguyễn Hùynh: “Để gửi cho bác sĩ Lục đó.”

Khương Thanh Thời: “…”

Tư Niệm nhìn vẻ mặt của cô ấy, không nhịn được bật cười: “Cái này thì cậu không hiểu đâu! Huỳnh Huỳnh và bác sĩ Lục đang trong giai đoạn tình cảm nồng cháy, có chuyện gì là phải chia sẻ cho nhau ngay.”

Khương Thanh Thời khẽ ‘hứ’ một tiếng, tỏ ra kiêu ngạo: “Tớ không có thèm hiểu đâu.”

Cô ấy nhướng lông mày, không hề chịu thua: “Tớ còn có chồng đây nè.”

Nguyễn Huỳnh: “Hửm?”

Nói đến đây, cô đưa tay chọt vai Khương Thanh Thời: “Cậu tính khi nào thì bảo chồng cậu mời chị em của cậu bữa cơm đây? Chị em nhất định sẽ làm khó làm dễ anh ta một phen, sao có thể để anh ta dễ dàng cưới được cô chủ Khương của tớ đi như vậy được chứ.”

Tư Niệm hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, bảo anh ta mời chúng tớ đến quán bar của sếp Úc, chúng tớ phải cho anh ta biết có rất nhiều người chống lưng cho cậu.”

Khương Thanh Thời nghe hai người lải nhải, không từ chối cũng không nhận lời, cô ấy chỉ hỏi một câu: “Tửu lượng cùi bắp của hai người mà cũng đòi chuốc say người khác hả?”

Nguyễn Huỳnh chớp mắt, cô và Tư Niệm nhìn nhau, do dự đáp: “Nếu thực sự không ổn, chúng tớ có thể mời viện binh từ bên ngoài mà.”

“Đúng vậy.”

Khương Thanh Thời đồng ý, cô ấy nghĩ ngợi: “Vậy để qua năm đi.”

Cô ấy nói: “Qua năm bảo anh ấy mời cơm, cuối năm công ty bận lắm.”

“Ồ.” Tư Niệm ngạc nhiên: “Thế là cậu đồng ý để chồng cậu ra ngoài gặp gỡ người khác rồi đó hả?”

Khương Thanh Thời bị lời nói của Tư Niệm làm cho nghẹn họng, cô ấy gãi lông mày nói: “Đàn ông xấu trai thì cũng phải đi gặp chị em của tớ chứ, cứ giấu hoài cũng không phải là chuyện tốt.”

Nguyễn Huỳnh: “… Chồng của cậu có biết cậu nói về anh ta như vậy không?”

Khương Thanh Thời vén tóc, cười rạng rỡ: “Anh ấy biết chứ.”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Tư Niệm: “…”

Đang nói chuyện, thì điện thoại của Nguyễn Huỳnh rung lên, là Lục Ngộ An trả lời tin nhắn của cô, hỏi xem có phải cô đã quay xong chương trình rồi hay không.

Nguyễn Huỳnh: [Ừm, em và hai người Tư Niệm đang trên đường dạo phố.]

Lục Ngộ An: [Ừm, vậy lát nữa anh đến đón em được không?]

Nguyễn Huỳnh lục lọi lại trí nhớ thì nhận ra, hình như tối nay Lục Ngộ An không cần trực ban.

Nhưng mà, cô không biết chính xác cô và hai người Tư Niệm, Khương Thanh Thời dạo phố đến mấy giờ mới xong.

Xoắn xuýt một hồi, Nguyễn Huỳnh từ chối: [Tối nay tụi em… Có thể sẽ đi đến tối muộn.]

Lục Ngộ An: [Không cần anh đến đón?]

Nguyễn Huỳnh: [Lần sau nha?]

Lục Ngộ An: [Được.]

Tự nhiên, Nguyễn Huỳnh cảm thấy chữ “được” này của anh, có vẻ hơi tủi thân.

Cô cầm điện thoại cúi đầu cười, dỗ dành người ta: [Lần sau nhất định để anh đón em. Tối nay bác sĩ Lục tan làm về nhà thì nghỉ ngơi sớm đi nhé?]

Lục Ngộ An: [Bạn gái đã lên tiếng, không dám không nghe theo.]

Nguyễn Huỳnh cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được cong miệng cười: [Nhớ anh rồi.]

Lục Ngộ An: [Lần sau nói trước mặt anh.]

Nguyễn Huỳnh sờ đôi tai nóng hổi, cô nhắn lại: [Được.]

Vừa đúng lúc đến trung tâm thương mại, Nguyễn Huỳnh cất điện thoại, đi dạo với hai người họ.

Đang đi dạo, đột nhiên nghe tiếng nói của người nam xa lạ: “Nguyễn Huỳnh?”

Đối phương gọi cô với vẻ không chắc chắn lắm.

Nguyễn Huỳnh vô thức quay đầu nhìn người vừa gọi mình, lúc nhìn thấy khuôn mặt đoan chính thanh thoát ấy, cô hơi ngơ ngác: “Chào anh?”

“Thật sự là cô à?” Người đó cười: “Tôi còn tưởng đâu mình nhìn nhầm.”

Anh ta đưa tay về phía Nguyễn Huỳnh: “Lận Tồn Vi, cô có ấn tượng chút nào không?”

Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên, ánh mắt ngơ ngác cũng sáng tỏ: “Đương nhiên là có rồi.”

Cô bắt tay với Lận Tồn Vi, nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc: “Xin lỗi, nhất thời không nhận ra anh.”

Lận Tồn Vi cười: “Có phải thấy tôi khác với hồi cấp ba nhiều lắm không?”

“… Có một chút.” Nguyễn Huỳnh nói với vẻ chần chừ.

Cô không ngờ sẽ gặp bạn cấp ba ở đây, còn là bạn cấp ba sau khi cô chuyển trường đến Giang Thành nữa. Cô nhớ mang máng là, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì Lận Tồn Vi ra nước ngoài du học, không có học đại học trong nước.

Có điều, vốn là Nguyễn Huỳnh cũng không liên lạc gì nhiều với bạn cấp ba, mấy tin nghe được có sai cũng là chuyện rất bình thường.

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Lận Tồn Vi trình bày vắn tắt: “Tôi mới về nước cách đây không lâu, nghe bạn bè nói cậu ở Bắc Thành, tôi còn nghĩ xem liệu có khi nào đụng mặt không, không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy.”

Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Đúng vậy. Lâu rồi không gặp.”

Lận Tồn Vi nhìn chằm chằm cô: “Lâu rồi không gặp.” Anh ta lấy điện thoại ra: “Mọi người đều nói cậu không liên lạc với họ, cũng không có phương thức liên lạc của cậu, có tiện trao đổi không?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Tiện mà.”

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Lận Tồn Vi có việc nên đi trước.

Anh ta vừa đi, Tư Niệm và Khương Thanh Thời đứng quan sát cách đó không xa liền sáp lại: “Thành thật khai báo, anh đẹp trai vừa nãy là ai thế?”

“Anh ta có ý với cậu.”

“…”

Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Bạn cấp ba.”

Tư Niệm ngơ ngác: “Bạn cấp ba ở Giang Thành hả?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Lâu rồi không liên lạc, cũng không gặp gỡ gì, cậu không thấy ban nãy tớ còn không nhận ra người ta à?”

Tư Niệm: “Thấy rồi.”

Khương Thanh Thời: “Nhưng mà, thật sự là anh ta có ý với cậu đó, lúc anh ta nói chuyện với cậu, hai mắt sáng rỡ.”

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu liếc hai người họ, có vẻ như lúng túng: “Có cần khoa trương đến như vậy không?”

Hai người cùng đồng thanh: “Có.”

Nguyễn Huỳnh im lặng một hồi, cô nói qua loa: “Không có chuyện đó đâu, hơn nữa tớ đã có bạn trai rồi.”

“Người ta cũng có biết chuyện đó đâu.” Tư Niệm bắt trúng trọng tâm.

Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Tớ sẽ cho cậu ấy biết.”

Lúc này, Lục Ngộ An vừa xong việc thì nhận được mấy tin nhắn của Trần Tịnh Dương.

Trần Tịnh Dương: [Anh à, em cảm thấy con người ta ấy mà, có đôi khi, thật ra công việc cũng không quan trọng đến như vậy.]

Trần Tịnh Dương: [Anh à, chị Nguyễn Huỳnh được nhiều người thích lắm, chuyện này chắc trong lòng anh biết rõ mà ha?]

Trần Tịnh Dương: [Anh à, hôm nay em đi dạo phố với cô, anh đoán xem em nhìn thấy ai hả?]

Lục Ngộ An không cần suy nghĩ cũng biết Trần Tịnh Dương đã thấy ai.

Anh day mí mắt, nhắn cho cậu ấy một dấu chấm hỏi: [Có gì thì nói thẳng luôn đi.]

Tin nhắn được gửi đi, Trần Tịnh Dương ở bên kia màu mè, gửi cho anh tấm hình chụp Nguyễn Huỳnh và một người đàn ông lạ mặt: [Em bắt gặp một người đàn ông lạ mặt đến bắt chuyện với chị Nguyễn Huỳnh! Anh à, anh phải cảm thấy bị đe dọa đi, thật sự là chị Nguyễn Huỳnh được nhiều người thích lắm đó.]

Lục Ngộ An quét mắt nhìn bức ảnh, rồi bình luận tay nghề chụp hình của Trần Tịnh Dương: [Cậu chụp cô ấy không đẹp.]

Trần Tịnh Dương: [?]

Lục Ngộ An: [Sau này đừng có tùy ý chụp lén, phải được sự đồng ý của cô ấy mới được chụp.]

Trần Tịnh Dương: [?]

Lục Ngộ An: [?]

Trần Tịnh Dương: [Ồ… Anh không hề thấy sốt ruột miếng nào luôn à?]

Lục Ngộ An: [Sao tôi phải sốt ruột?]

Trần Tịnh Dương thấy Lục Ngộ An hỏi ngược lại mình, cậu ấy nghiêm túc suy ngẫm một hồi, đúng ha, sao anh của cậu ấy lại phải sốt ruột? Dù người nam trong bức ảnh trông cũng được lắm, nhưng mà so với anh của cậu ấy, thì còn thua xa mấy trăm ngàn con phố lận.

Nghĩ thế, Trần Tịnh Dương đã yên tâm đôi chút: [Nói chung là em phải nhắc nhở anh một câu, thật sự là chị Huỳnh được nhiều người thích lắm đó.]

Lục Ngộ An: [Tôi biết.]

Đương nhiên anh biết rõ bạn gái anh được người khác yêu thích nhiều đến mức nào, được nhiều người mến mộ đến đâu. Cũng vì thế, Lục Ngộ An cũng thấy rất vui, vì có nhiều người thích Nguyễn Huỳnh như vậy.

Cô xứng đáng, đáng để được nhiều người yêu mến thiên vị.

Nguyễn Huỳnh không hề hay biết Trần Tịnh Dương đã thấy cô, lại càng không biết Lục Ngộ An cũng biết chuyện cô gặp Lận Tồn Vi.

Cô và Tư Niệm, Khương Thanh Thời dạo phố xong thì đi spa.

Đến tối, Khương Thanh Thời và Tư Niệm đều đòi đến nhà cô ngủ, ba người bắt xe về nhà, rồi gọi một đống đồ ăn ngoài về vừa ăn vừa xem phim, một ngày trôi qua vô cùng vui vẻ, thoải mái.

Vui vẻ đến sáng ngày hôm sau, khi Nguyễn Huỳnh nhìn thấy bản thân mình trong gương, suýt nữa thì không nhận ra mình luôn.

Mặt cô sưng phù cả lên.

Lúc Lục Ngộ An gửi tin nhắn đến, Nguyễn Huỳnh vừa khéo đang nhìn vào gương chực khóc.

Cô liếc tin nhắn Lục Ngộ An gửi đến, anh hỏi cô có muốn đi ăn sáng không.

Nguyễn Huỳnh: [Hình như em không còn mặt mũi để đi ra ngoài ăn sáng nữa.]

Tin nhắn vừa gửi đi, Lục Ngộ An lập tức gọi điện thoại đến ngay.

Nguyễn Huỳnh mếu máo nhận cuộc gọi: “Bác sĩ Lục…”

Lục Ngộ An nghe tiếng thút thít khàn khàn, giọng nói khẽ run: “Sao vậy?”

Anh thấp giọng dịu dàng an ủi.

Nguyễn Huỳnh xoa tai, khẽ đáp: “Mặt em bị sưng rồi.”

Lục Ngộ An chưa nghe hiểu được ngay, anh trầm giọng “hả” một tiếng: “Cái gì?”

Nguyễn Huỳnh: “Mặt em bị sưng rồi… Có lẽ em không ra ngoài ăn sáng với anh được đâu.”

Lục Ngộ An đã hiểu, anh che miệng ho nhẹ: “Nhúng ướt khăn, rồi thử chườm nóng xem.”

Nguyễn Huỳnh rầu rĩ đáp: “Để em thử.”

Lục Ngộ An hướng dẫn kĩ càng từng bước một, cô cũng làm theo từng bước một.

Qua một hồi, Nguyễn Huỳnh lơ mơ nói: “Em chườm xong rồi.”

Lục Ngộ An “ừm”: “Vậy bây giờ anh qua đó được không?”

Nguyễn Huỳnh nhìn trong phòng một lượt, cô nghĩ Tư Niệm với Khương Thanh Thời sẽ ngủ đến tận trưa. Nghĩ ngợi một hồi, Nguyễn Huỳnh đồng ý: “Vậy anh đến đi, tới nơi thì nói em, em ra ngoài, hai người Tư Niệm vẫn còn ngủ ở chỗ em.”

Lục Ngộ An: “Được.”

Sau khi giảm sưng bằng cách đơn giản xong, Nguyễn Huỳnh thay đồ ra ngoài.

Khi cô tới cửa của khu phố, Lục Ngộ An đang trò chuyện với bảo vệ khu phố. Thấy cô đến, bảo vệ nói: “Anh Lục, người anh đợi đến rồi kìa.”

Nguyễn Huỳnh: “?”

Lục Ngộ An nghiêng đầu, vẫy tay cười với cô: “Vâng, vậy chúng tôi đi trước nhé.”

“…”

Đi xa hơn một chút, Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên nhìn Lục Ngộ An: “Từ khi nào mà anh thân với bảo vệ khu phố tụi em như vậy?”

Lục Ngộ An cúi đầu nhìn cô: “Vừa nãy.”

Nguyễn Huỳnh: “Hả?”

Lục Ngộ An cười bảo: “Anh đứng bên cạnh chờ em, chú ấy hỏi anh có phải bạn trai em không, vì đã nhìn thấy mấy lần rồi.”

Nguyễn Huỳnh nhếch môi, cô cố ý hỏi: “Vậy anh nói thế nào?”

Nghe thế, Lục Ngộ An kéo cô ôm vào lòng, giọng nói mê hoặc lòng người: “Anh nói thì người ta không tin, lần sau bảo chú ấy hỏi em đi.”