Hôn Trộm

Chương 55: "Anh yêu em."



Ghi chú thu âm cá nhân được Nguyễn Huỳnh lên kế hoạch.

Nhưng vì gần đây cô bận rộn công việc của hai bên, nên tạm thời không thể rút ra thời gian đến thu âm cho Lục Ngộ An.

Chớp mắt mùa xuân đã về.

Mùa của vạn vật bừng lên sự sống mới, công việc của Nguyễn Huỳnh cũng có chuyển biến lớn. Cô đảm đương hai phần công việc quá mệt mỏi, cho nên sau khi trao đổi sắp xếp lại, chương trình phía trước của cô giao cho đồng nghiệp khác trong đài phụ trách, cô toàn quyền tiếp nhận làm MC chương trình thiếu nhi, cơ hội lộ mặt cũng ngày càng nhiều.

Có mấy lần Nguyễn Huỳnh còn lên hot search vì vẻ ngoài xinh đẹp.

Có lần trong số đó, một MC trong số họ lên sân khấu. Cô đứng trong góc chơi với các bạn nhỏ, khi máy quay dừng trên người cô, đúng lúc cô giương mắt nhìn lên. Cái liếc mắt này, làm cho không ít khán giả xem đài ồ lên, ánh nhìn đi vào trong tim mọi người.

Không ít người bắt đầu tra thông tin cá nhân của Nguyễn Huỳnh, khi biết cô chính là MC kênh thiếu nhi, không ít cư dân mạng đùa rằng đài truyền hình thật đúng là không biết trọng dụng nhân tài.

Với khí chất và vẻ ngoài như vậy của Nguyễn Huỳnh, cô có làm ngôi sao cũng vẫn dư sức.

Mấy ngày nay vừa lên hot search, mỗi lần Nguyễn Huỳnh tan làm đều gặp phải không ít phóng viên đứng dưới tòa đài phát thanh, còn nhận được không ít cuộc gọi, hỏi cô muốn vào giới giải trí làm nghệ sĩ, đi quay phim hay không.

Cô vừa thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Cô nhấn mạnh mình sẽ không quay phim, đối phương nói diễn đại là được, khuôn mặt đó của cô, dù là đóng vai bình hoa di động cũng có người tình nguyện mua vé.

Đối với lời này, Nguyễn Huỳnh cảm thấy bản thân bị xem thường.

Cô vừa mới tâm sự với Lục Ngộ An, cô mới không thèm làm bình hoa di động, cô phải làm người đẹp có tài năng.

Ngoại trừ ở đài phát thanh gặp phải phóng viên, Nguyễn Huỳnh cũng bị làm phiền ở cửa khu nhà ở của mình.

Vì chuyện này, Nguyễn Huỳnh chính thức bắt đầu ở chung với Lục Ngộ An.

Khu cô và Tư Niệm ở nhiều người nên quá phức tạp, tuy là an ninh không kém nhưng so sánh lên vẫn không thể bằng.

Suy xét nhiều phương diện, Nguyễn Huỳnh vẫn là không nỡ để Lục Ngộ An mỗi ngày lúc không bận đón mình về đến nhà xong, còn phải quay về nhà anh.

Đương nhiên, Lục Ngộ An cũng sẽ ngẫu nhiên ngủ lại nhà cô, nhưng chỗ Nguyễn Huỳnh ở vẫn khá xa bệnh viện, nếu bên bệnh viện có chuyện gì anh phải vội vàng hơn để chạy qua.

Cho nên việc chuyển nhà ở chung cứ thế mà định đoạt ra.

Ngày chuyển nhà là thứ Bảy.

Vừa lúc Tư Niệm không bận chuyện gì, thứ Sáu bận việc xong qua phụ giúp Nguyễn Huỳnh thu dọn đồ đạc, vừa dọn dẹp vừa cảm khái: “Sau này có phải chỉ còn mình tớ ở đây rồi?”

Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn cô: “Hay là cậu cũng chuyển chỗ ở đi?”

Cô biết lúc trước vì sao Tư Niệm đến ở khu nhà này, cô ấy là vì bầu bạn với cô, sợ cô chỉ có một người cô đơn. Nếu không dựa vào điều kiện của Tư Niệm, không nên ở nơi này.

Tư Niệm nhướng mày: “Tớ cảm thấy, thật ra khu bác sĩ Lục ở, cách quán cà phê quán cũng khá gần.”

Cô ấy suy tư: “Cậu nói xem hay là tớ đến khu nhà ở chỗ bác sĩ Lục mua một căn, hoặc là lại thuê một căn?”

Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Hai bọn tớ đều ủng hộ.”

Tư Niệm liếc mắt dò xét cô: “Nếu tớ không đủ tiền thì sao?”

“Tớ đưa hết tiền tiết kiệm của tớ cho cậu.” Nguyễn Huỳnh không chút do dự: “Tiền tiết kiệm ngân hàng của tớ chắc đủ để cậu mua vài mét vuông nhỉ?”

Tư Niệm khẽ cười: “Quyết định như vậy đi, tối nay tớ hỏi bác sĩ Lục một chút.”

Nguyễn Huỳnh ừ một tiếng, nghĩ một chút: “Nếu không thì, tớ hỏi bác sĩ Lục giúp cậu, chỗ gần giáo sư Chu kia?”

Tư Niệm mừng rỡ nhìn cô: “Sao mà sau khi cậu yêu đương với bác sĩ Lục thì trở nên thông minh thế? Sao tớ lại không nghĩ đến điều này.”

Nguyễn Huỳnh một chút cũng không khiêm tốn nhận lời khen của cô ấy: “Cũng tạm thôi, cũng chỉ là thông minh hơn cậu một chút.”

Tư Niệm cạn lời.

Hai người vui vẻ dọn, đem những thứ cần thiết đóng gói lại.

Căn bên này của Nguyễn Huỳnh chưa đến thời hạn trả phòng, cho nên không cần dọn tất cả đồ đạc qua một lần. Hai người bọn cô chủ yếu là không có việc gì làm, nên có thể thu dọn thì thu dọn một chút.

Khi dọn mọi thứ kha khá, Lục Ngộ An tan làm qua đây.

Đêm nay anh không trực đêm, nhưng bệnh viện có tình huống đột ngột, cho nên khi tan làm đi đến bên Nguyễn Huỳnh đã là chín giờ tối.

Tư Niệm không muốn làm bóng đèn của hai người, chào một tiếng rồi đi.

Ngày mai cô ấy lại qua hỗ trợ chuyển nhà.

Người đi rồi, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía anh: “Ăn cơm tối chưa?”

Lục Ngộ An: “Ăn rồi.”

Anh kéo cái người lại muốn tiếp tục bận bịu ngồi xuống bên cạnh mình, giọng nói mát lạnh, ánh mắt sâu hút: “Ngồi với anh một lát nhé?”

Nguyễn Huỳnh nhìn anh buồn cười: “Dạ.”

Cô tựa vào vai Lục Ngộ An, cùng anh nhìn phòng khách lộn xộn lung tung, nhớ đến gì đó nói: “Lúc nãy em vừa thảo luận với Tư Niệm một chuyện.”

Lục Ngộ An: “Chuyện gì?”

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn vào anh: “Em ở chung với anh, nếu bọn mình cãi nhau, có phải em sẽ thành cô gái đáng thương không có nhà để về rồi không?”

Lục Ngộ An ngẩn ra, cụp mắt cầm tay cô thưởng thức: “Sẽ không.”

“Cái gì sẽ không?” Nguyễn Huỳnh cố ý hỏi.

Lục Ngộ An cúi đầu, cọ vào chóp mũi cô, giọng anh hơi khàn: “Sẽ không cãi nhau, em cũng sẽ không không có nhà để về.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Việc cãi nhau này nói không chắc được đâu.”

Cô đối với việc cãi nhau này, tâm tính vẫn còn tạm ổn.

Đừng nói là người yêu, cho dù là vợ chồng, cũng sẽ có lúc cãi nhau.

Nhưng mà, Nguyễn Huỳnh vẫn muốn cùng Lục Ngộ An ước định: “Cãi nhau có thể, nhưng em hy vọng chúng ta không cãi nhau qua đêm, anh cảm thấy thế nào?”

Lục ngộ An nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Được.”

Anh nâng tay, khẽ nhéo chóp mũi Nguyễn Huỳnh: “Yên tâm, không có ngày đó đâu.”

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh cũng không phản bác anh.

Tuy nói chuyện tương lai không thể nói trước, nhưng cô bằng lòng tin tưởng lời Lục Ngộ An.

Lời anh nói ra anh luôn làm được.

Hai người dựa vào nhau trên sô pha một lát, Nguyễn Huỳnh thúc giục Lục Ngộ An đi tắm rửa.

Lục Ngộ An cụp mi nhìn cô: “Em tắm rồi?”

Nguyễn Huỳnh á khẩu: “Chưa.”

Lục Ngộ An ừ một tiếng, thân mật cọ vào khóe môi cô, khàn giọng, nói ra câu nói cực có hàm ý dụ dỗ: “Có muốn tắm cùng nhau không?”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Chờ khi Nguyễn Huỳnh phản ứng lại, cô đã bị Lục Ngộ An bế vào phòng tắm.

Cân nhắc chuyện ngày hôm sau chuyển nhà, Lục Ngộ An thoáng khắc chế hơn những lần trước một chút.

Cho dù như vậy, Nguyễn Huỳnh vẫn mệt đến mức dính giường là ngủ.

Hôm sau thời tiết quang đãng, ánh nắng tươi sáng chói chang.

Ăn sáng xong, mấy người Tư Niệm đến. Biết Nguyễn Huỳnh phải chuyển nhà, Úc Đình Vân và Vân Sơ nhàm chán không chuyện làm cũng lại đây hỗ trợ.

Tuy là, Úc Đình Quân chỉ phụ trách chỉ huy.

Lục Ngộ An có gọi công ty chuyển nhà, đại đa số đồ vật này nọ, cũng không cần chính bọn nó động thủ, nhưng nhiều người náo nhiệt, mọi người cũng vui vẻ tụ lại một đám.

Một đám người chậm rãi dọn xong, xuất phát đi qua bên Lục Ngộ An.

Căn Lục Ngộ An ở rất lớn, tuy chỉ có một gian phòng khách chính, nhưng phòng khách và phòng làm việc, còn có phòng bếp thật ra đều rất lớn.

Trần Tịnh Dương đã sớm dọn đi, trả lại không gian cho hai người.

Người nhiều, thu dọn tương đối nhanh. Tuy là Úc Đình Vân và chồng của Khương Thanh Thời thoạt nhìn rất giống như gây trở ngại chứ không giúp gì, cũng may cũng vẫn có giúp.

Cơm trưa, Úc Đình Vân trực tiếp an bài người của "Lệ Chi" đưa cơm qua đây.

Ăn cơm trưa xong, mọi người cùng nhau hỗ trợ dọn nhà.

Thu dọn một lát rồi nghỉ ngơi một lát, đến bốn giờ chiều, đa số đồ vật này nọ tóm lại là được thu thập thỏa đáng.

Tư Niệm ồn ào buổi tối ăn đồ ấm, đề nghị ở nhà làm lẩu.

Nguyễn Huỳnh không có ý kiến, những người khác cũng không. Xi𝔫 hã𝓎 đọc 𝒕r𝗎𝓎ệ𝔫 𝒕ại -- 𝑇r 𝑈m𝑇r𝗎𝓎e𝔫.V𝔫 --

“Vậy ai đi siêu thị? Ai đi chợ?”

Nếu muốn ăn lẩu, đồ ăn trong tủ lạnh của Lục Ngộ An căn bản không đủ.

Vân Sơ: “Tôi muốn đi chợ.”

Úc Đình Quân: “... Em muốn đi chợ?”

Vân Sơ liếc anh ta: “Giám đốc Úc, không lẽ từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đi?”

"..."

Quả thật Úc Đình Vân chưa từng.

Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm ở bên cạnh cười: “Vậy tôi và cô đi chung nhỉ?”

Tư Niệm hỏi.

Vân Sơ đang muốn đáp ứng, Úc Đình Quân đút một tay vào túi, ngữ khí thản nhiên: “Tôi đi với cô ấy.”

Tư Niệm nhíu mày, tự biết chính mình không nên làm bóng đèn: “Tôi và Thanh Thời.”

Cô ấy còn chưa nói xong, Khương Thanh Thời nói: “Tớ cũng muốn đi chợ.”

Cô ấy cũng không đi được mấy lần.

Tư Niệm ai oán, đáng thương nói: “Vậy một mình tớ đi siêu thị à?”

Nguyễn Huỳnh: “Tớ đi với cậu, bác sĩ Lục ở lại trông nhà là được.”

Lục Ngộ An: “...”

Anh suy nghĩ hai giây, nhìn về phía Tư Niệm: “Tôi tìm người bạn đồng hành cho cô.”

Nguyễn Huỳnh: “?”

Úc Đình Vân như là biết anh muốn tìm ai, thuận miệng hỏi: “Cậu ấy ở nhà?”

Lục Ngộ An: “Tôi gọi hỏi một chút, chắc là ở.”

Không quá vài phút, Nguyễn Huỳnh lại thấy Chu Hạc Thư. Anh ta mặc quần áo ở nhà, bộ dáng thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người.

Chu Hạc Thư vừa đến, nháy mắt Tư Niệm không cần mọi người đi cùng. Cô tự sắp xếp: “Tớ và giáo sư Chu đi siêu thị, Huỳnh Huỳnh cậu ở trong nhà cùng bác sĩ Lục làm nốt những việc còn lại đi.”

Nguyễn Huỳnh phi thường hiểu chuyện: “Được, vậy nhờ vào giáo sư Chu hỗ trợ chăm sóc Tư Niệm.”

Chu Hạc Thư cụp mắt nhìn nhìn cái người mỉm cười tươi sáng bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch một cái, đáy mắt lóe lên ý cười: “Ừ.”

Anh ta thản nhiên đáp ứng: “Đi thôi cô Tư.”

Tư Niệm mặt mày hớn hở, nhiệt tình không thôi: “Giáo sư Chu, anh gọi tên của tôi là được.”

Chu Hạc Thư dừng bước chân, liếc nhìn cô ấy: “Bà chủ Tư?”

Tư Niệm: “... Cũng được.”

Sau khi mọi người đều đi rồi, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh phụ trách thu dọn tàn cục.

Sau đó vội vã nấu cơm.

Món Nguyễn Huỳnh có thể làm không nhiều lắm, chỉ có thể ở bên cạnh phụ Lục Ngộ An.

May là, anh cũng không để ý Nguyễn Huỳnh là phá anh hay là phụ giúp.

Thu dọn xong, hai người chờ đợi mấy người đi chợ và siêu thị trở về.

Cơm chiều có lẩu, cũng có thức ăn Lục Ngộ An tự mình xuống bếp làm.

Một đoàn người náo nhiệt ồn ào, vừa uống rượu trò chuyền, đến mười giờ tối mới giải tán.

Căn phòng từ náo nhiệt biến thành im lặng.

Trong nháy mắt Nguyễn Huỳnh còn có chút không thích ứng.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía cái người đang thu dọn, gọi một tiếng: “Lục Ngộ An.”

Lục Ngộ An đi đến cạnh cô ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau.

Cái gì Nguyễn Huỳnh cũng không nói, anh đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Nguyễn Huỳnh dựa vào vai anh, ngửi hơi thở mát lạnh trên người anh, vùi đầu cọ cọ: “Bọn họ đều đi hết, em có chút không quen.”

Lục Ngộ An hiểu được: “Mệt chưa?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Lục Ngộ An giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Có muốn đi tắm không?”

Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác giơ tay với anh: “Anh ôm em đi.”

Hiếm khi Lục Ngộ An thấy cô như thế, tự nhiên đối với cô muốn gì được nấy.

Anh cười trầm thấp, một hơi bế Nguyễn Huỳnh lên, ôm vào phòng tắm. Buông Nguyễn Huỳnh xuống, anh khoanh tay đứng ở cửa, cụp mi nhìn cô: “Có muốn anh giúp không?”

Nguyễn Huỳnh: “?”

Cô giương mi, đối diện ánh mắt thâm thúy của anh, có chút chần chờ: “Anh… Còn có sức?

Nghe được lời này, Lục Ngộ An đột nhiên cười, nhấc chân đi vào phòng tắm.

Anh xả nước vào bồn tắm lớn, vừa cởi quần áo cho Nguyễn Huỳnh vừa nói: “Bồn tắm lớn đã có một đoạn thời gian không dùng đến.” Anh cúi người tới gần hôn lên môi Nguyễn Huỳnh: “Đêm nay chúng ta thử xem.”

"..."

Nước trong bồn tắm lớn đầy tràn ra ngoài.

Sàn nhà bị nước tràn ướt nhẹp.

Nguyễn Huỳnh nằm trong bồn tắm lớn, cảm giác chính mình như đang lênh đênh trên biển rộng, hết thảy xung quanh cô đều là phù phiếm. Cô tùy theo dòng nước bềnh bồng, không có chút điểm tựa, chỉ có thể gắt gao bám vào người trước mặt, cảm nhận hết thảy của anh.

...

Trong lúc ý loạn tình mê, Nguyễn Huỳnh nghe được Lục Ngộ An dán bên tai mình nói một câu.

Anh nói hoan nghênh.

Hoan nghênh cô, bước thêm một bước đặt chân vào thế giới của anh, hoan nghênh cô đến bầu bạn với mình, sống cùng anh.

Cuộc sống sau khi ở chung với Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh cảm giác không có gì khác biệt quá lớn.

Nhưng tinh tế ngẫm lại, vẫn là có.

Ba bữa cơm của cô bắt đầu trở nên có quy luật, chỉ cần chính mình muốn trốn ăn, sẽ có người quản.

Lúc ngẫu nhiên Lục Ngộ An tăng ca, chỉ cần điều kiện cho phép, trước khi ngủ anh sẽ gọi điện thoại cho Nguyễn Huỳnh, kể chuyện cổ tích cho cô, dỗ cô ngủ.

Những lúc nghỉ ngơi, hai người sẽ cùng nhau đi rất nhiều nơi Nguyễn Huỳnh muốn đi, đi siêu thị, đi chợ.

Khu vui chơi nội thành hai người đi lần trước, sau khi bọn họ bên nhau lại đi một lần.

Lần này, Nguyễn Huỳnh không còn ngại ngùng nữa, trực tiếp hỏi Lục Ngộ An, có biết câu nói hôn nhau ở vòng đu quay hay không.

Cô vừa dứt lời, người bên cạnh liền chủ động hôn lên môi cô.

Thật ra anh đã sớm muốn làm như vậy.

Lần trước lúc cùng cô đến, trong đầu đã có ý niệm này trong đầu.

Bổ sung tiếc nuối ở vòng đu quay, Nguyễn Huỳnh đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An: “Ừ?”

Nguyễn Huỳnh: “Ngày nào chúng ta lại đi xem mặt trời mọc một lần nữa đi?”

Lục Ngộ An cong môi: “Được.”

Anh tính toán thời gian: “Tìm cuối tuần nào đó chúng ta đều được nghỉ nhé?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Phải là một ngày mặt trời mọc đặc biệt xinh đẹp.”

Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Huỳnh nhớ đến hỏi: “Anh có biết chỗ đó, có phim điện ảnh đang quay không?”

“Biết.” Lục Ngộ An nhìn cô: “Em thích ‘Hẹn ước tình yêu’?”

Nguyễn Huỳnh rất bất ngờ thế nhưng anh biết, cô gật đầu: “Lúc học đại học siêu thích nhưng lúc đó học tập tương đối bận, không đi check-in được nhiều nơi trong phim ‘Hẹn ước tình yêu’.”

Nói xong, cô nghĩ đến tin giải trí nhìn thấy trên mạng gần đây: “Em nghe nói, nam nữ chính trong phim ‘Hẹn ước tình yêu’ sắp tái hợp quay phim, không biết có thật hay không.”

Lục Ngộ An: “Thật.”

Nguyễn Huỳnh a một tiếng: “Thật cái gì?”

Nhất thời cô không phản ứng kịp.

Lục Ngộ An nhìn cô cười: “Hai người bọn họ muốn hợp tác quay phim.”

Nguyễn Huỳnh: “?”

Cô ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới Lục Ngộ an từng nhắc đến, chỗ xem mặt trời mọc đó, là bạn anh đề cử cho anh. Mà người bạn trong miệng đó, cho đến giờ Nguyễn Huỳnh cũng chưa gặp qua.

Bỗng nhiên, cô có một suy đoán...: “Bác sĩ Lục?”

Nhìn ra ý nghĩ của cô, Lục Ngộ An e hèm: “Anh quen biết Bùi Thanh Từ.”

Nguyễn Huỳnh: “... Quả nhiên.”

Cô không thể tin mà nhìn anh: “Sao mà anh... Ai cũng quen biết vậy?”

“Cũng không phải ai cũng quen.” Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ là trùng hợp.”

Anh nói: “Em thích cậu ta?”

Nguyễn Huỳnh nháy mắt mấy cái: “Kỳ thật trước kia em từng ship cp anh ấy và bạn gái cũ.”

Ai cũng thích hóng hớt, Nguyễn Huỳnh cũng không ngoại lệ: “Anh ấy và bạn gái cũ hợp tác quay phim, hai người tái hợp rồi à?”

Lục Ngộ An nhướng mày: “Chắc là không.”

Nguyễn Huỳnh: “Dạ?”

Lục Ngộ An: “Chắc là cậu ta đang theo đuổi.”

Nguyễn Huỳnh đã hiểu.

Cô kéo tay Lục Ngộ An, cùng anh đi về phía bãi đậu xe: “Vậy nếu hai bọn họ phải hợp tác phim buồn, người bạn gái này anh ấy còn theo đuổi được không?”

“...” Lục Ngộ An nghĩ một chút: “Không biết, để cậu ta tự cầu phúc đi.”

Nguyễn Huỳnh bật cười: “Anh đối với bạn bè là bộ dáng này à?”

Lục Ngộ An nghiêng mắt nhìn cô chăm chú, hứa hẹn nói: “Yên tâm, nhất định anh sẽ không đối với em như vậy.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh thật sự tò mò: “Về sau giới thiệu cậu ta cho em làm quen.”

Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Vậy anh phải nói trước cho em, em muốn tìm anh ấy xin chữ ký.”

“...Ừ.”

Từ vòng đu quay về đến nhà.

Lục Ngộ An đến phòng làm việc đọc sách, đoạn thời gian tới anh có cuộc thi. Nguyễn Huỳnh thực tự giác, cũng không qua quấy rầy anh.

Rửa mặt xong, Nguyễn Huỳnh làm tổ trong phòng đọc sách.

Những sách trong phòng không nhiều, những quyển trưng bày cơ bản cô đều đọc xong rồi.

Cân nhắc một chút, Nguyễn Huỳnh nâng nhẹ tay gõ cửa phòng làm việc.

Lục Ngộ An giương mắt.

Nguyễn Huỳnh thò đầu vào: “Em tìm quyển sách.”

Lục Ngộ An đứng dậy: “Muốn xem quyển nào?”

Nguyễn Huỳnh chỉ vào anh: “Anh đọc sách của anh đi, tự em tìm.”

Lục Ngộ An: “...”

Tìm được sách xong Lục Ngộ An không tính toán thả người rời đi.

Một tay anh kéo Nguyễn Huỳnh túm đến sô pha trong phòng làm việc ngồi, giọng nói êm dịu: “Xem cùng nhau?”

Nguyễn Huỳnh: “... Anh đọc vào sao?”

Lục Ngộ An: “Thử một chút.’’

Nguyễn Huỳnh không có cách, chỉ có thể đáp ứng anh.

Hai người làm ổ trên sô pha đọc sách, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng, gió đầu hạ ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi vào, làm ánh đèn hắt lên tường loang lổ từng vệt, trong phong một cảnh yên bình.

Xem sách xong, lực chú ý của Nguyễn Huỳnh phiêu tán.

Cô đứng dậy đi về phía giá sách, chuẩn bị tìm một cuốn truyện cổ tích đọc rồi đi ngủ.

Bỗng dưng, khóe mắt cô nhìn thấy khung ảnh nhét trong giá sách.

“Bác sĩ Lục, sao anh nhét khung ảnh ở đây?” Nguyễn Huỳnh giơ tay lấy ra.

Lục Ngộ An giương mắt, nhớ lại một chút: “Có thể là lần trước lúc dọn sách không cẩn thận nhét vào.”

Trước đó anh còn đi tìm mà mãi không tìm được.

Nguyễn Huỳnh cụp mắt: “Đây là anh nè”

Còn chưa nói xong, cô lại nhìn thấy hai người đứng cạnh Lục Ngộ An.

Ánh mắt Nguyễn Huỳnh dừng lại trên bức ảnh trong khung ảnh một lúc lâu, chuyển đến mặt Lục Ngộ An.

Nhận thấy cảm xúc của cô không thích hợp, Lục Ngộ An đứng dậy đến gần: “Sao vậy?”

Nguyễn Huỳnh ngửi mùi hương làm mình an tâm trên người anh, môi khẽ nhếch: “Anh…” Cô nhìn người trong khung ảnh: “Đây là bố anh?”

Nguyễn Huỳnh biết xuất thân của Lục Ngộ An không bình thường, nhưng không nghĩ đến, bố anh chính là người thường có thể nhìn thấy trên TV.

Đương nhiên, đây cũng không phải trọng điểm Nguyễn Huỳnh quan tâm, cô càng chú ý một chuyện khác.

Lục Ngộ An ừ một tiếng: “Là bố anh.”

Nguyễn Huỳnh giương mắt nhìn anh: “Tám năm trước anh... chính là vào tháng chín có phải từng đi bệnh viện số 1?”

Lục Ngộ An biết cô muốn hỏi gì, anh gật đầu, nhìn Nguyễn Huỳnh: “Là anh.”

Nguyễn Huỳnh dừng lại, hốc mắt bỗng nhiên cay xè: “Sao em lại... không nhận ra anh.” Môi cô mấp máy, nhìn bộ dáng không hề bất ngờ của Lục Ngộ An, suy đoán: “Trước đây anh đã nhận ra em rồi sao?”

Lục Ngộ An thản nhiên: "Lần đầu tiên chỉ là cảm thấy quen mắt."

Anh cũng không phải nhận ra Nguyễn Huỳnh từ ánh nhìn đầu tiên.

Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh lần đầu tiên quen biết, là lúc bố cô qua đời.

Bố Nguyễn là do chấp hành nhiệm vụ mà qua đời, lúc đưa đến bệnh viện số 1 chữa trị. Lúc đó, đúng lúc bố của Lục Ngộ An bị bệnh, nằm viện ở bệnh viện số 1. Ông ấy là lãnh đạo thành phố, lúc biết được chuyện này, đã kéo bệnh đến thăm bố của Nguyễn Huỳnh.

Điều đáng tiếc là, chữa trị không có hiệu quả.

Lúc Lục Ngộ An và Lục Hồng Quang đi qua, Nguyễn Huỳnh một mình trốn trong góc, ôm gối đang khóc.

Chung quanh đều là cảnh sát của cục cảnh sát vây quanh, tất cả mọi người đang phẫn nộ, đang hối hận, khóc la.

Hiện trường đầy hỗn loạn.

Lục Ngộ An cũng là nghe nữ cảnh sát bên cạnh nói, Nguyễn Huỳnh là con gái của người cảnh sát đó, mới vừa lên lớp mười một.

Cô là bảo bối bố Nguyễn nâng niu trong tay, từ sau khi biết bố mình không qua khỏi, cô cứ ngồi xổm ở góc tường, im lặng rơi lệ, cũng không quấy khóc.

Lục Ngộ An nói một tiếng với Lục Hồng Thanh, đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh.

Ban đầu anh không lên tiếng, cứ thế an tĩnh ngồi cạnh Nguyễn Huỳnh một lúc lâu. Chờ cô khóc mệt rồi, anh mới mở miệng, hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn gì hay không.

Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh mở lời đánh gãy lời anh.

Giọng cô khô khốc khàn khàn, âm sắc mang theo một tia non nớt, hỏi anh: "Anh ơi, anh biết kể truyện cổ tích không?"

Lục Ngộ An dừng một chút, mặc dù cảm thấy câu hỏi này của cô rất đột ngột, nhưng vẫn trả lời: "Biết, em muốn nghe gì?"

Nguyễn Huỳnh dựa vào tường, cúi đầu nói: "Bố em có thời gian rảnh sẽ kể cho em truyện công chúa Bạch Tuyết."

Lục Ngộ An sáng tỏ, ngồi xổm góc tường với cô, nhẹ giọng nói: "Vậy anh cũng kể cho em truyện công chúa Bạch Tuyết được không?"

Nguyễn Huỳnh nhẹ gật đầu.

Kể truyện cổ tích xong.

Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng, Nguyễn Huỳnh cố từ góc tường đứng lên, yếu ớt cười với anh: "Anh à, cảm ơn anh."

Cô cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Nghe xong truyện cổ tích, em muốn đi tiễn bố, em cũng muốn mang truyện cổ tích kể cho bố em nghe."

Lục Ngộ An nhìn đôi mắt khóc sưng cả lên của cô, muốn dang tay ôm cô một cái, rồi lại cảm thấy không thích hợp.

Cuối cùng cái gì anh cũng chưa nói, chỉ cùng với Lục Hồng Quang tiễn bố của Nguyễn Huỳnh một đoạn đường.

Sau lần đó, anh cũng không gặp lại Nguyễn Huỳnh nữa.

Có một lần về nhà lúc cuối tuần, anh nghe Lục Hồng Quang kể rằng người nhà của cảnh sát qua đời đó không muốn nhìn vật nhớ người nên đã về quê sống rồi.

...

Thu hồi suy nghĩ, Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm Lục Ngộ An: "Vậy lúc nào anh nhận ra em?"

Lục Ngộ An thản nhiên: "Có một lần về nhà ăn cơm, tự nhiên nhớ tới."

Lúc đó trên bản tin lại đưa tin mới, có cảnh sát bởi vì cứu người mất đi sinh mệnh.

Lục Hồng Quang thở dài.

Cũng tại lúc này, Lục Ngộ An mới phản ứng lại, vì sao chính mình từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Huỳnh sẽ cảm thấy quen mắt.

Chẳng qua anh thấy Nguyễn Huỳnh không nhớ ra nên cũng không nhắc đến.

Nghe thấy lời này, hốc mắt Nguyễn Huỳnh ngày càng hồng: "Sao anh không nói cho em biết?"

Lục Ngộ An thấy cô như vậy, nâng nhẹ tay lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Không muốn em vì chuyện này mới đón nhận anh."

Nguyễn Huỳnh: "... Nếu em không thích anh thì thật ra cũng sẽ không."

Cô còn chưa đến mức vì anh kể truyện cổ tích cho mình mà sẽ lấy thân báo đáp.

Khóe môi Lục Ngộ An khóe nhếch lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Huỳnh Huỳnh."

"Dạ?" Nguyễn Huỳnh khóc thút thít trả lời: "Sao vậy?"

Lục Ngộ An dịu giọng nói: "Lúc trước anh từng nói, thứ em cần anh đều sẽ cho em."

Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, nhớ đến lời anh nói lúc Lục Ngộ An và mình xác định quan hệ.

Anh nói - anh không thể thay bố cho cô tình thương của cha, nhưng anh sẽ yêu cô giống như bố cô yêu cô. Những thứ cô mất đi, anh đều sẽ bù đắp lại.

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh khẽ chớp, vùi đầu cọ vào cổ anh: "Em có chút muốn gặp ba mẹ anh."

Lục Ngộ An nhướng mày, không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá mức trầm trọng: "Thì ra em nhìn ảnh sẽ muốn về nhà với anh. Sớm biết rằng như vậy em sẽ mở lời, anh nên sớm một chút cho em xem tấm hình này."

Nguyễn Huỳnh bĩu môi, ngửa đầu nhìn anh: "Lục Ngộ An."

Lục Ngộ An cụp mắt cười, hôn một cái lên môi cô, trước mặt cô nói: "Anh yêu em."

Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ, đôi mắt nhẹ cong.

Hốc mắt cô lại chua xót nóng lên, có chút cảm động không nói nên lời, gắt gao ôm chặt người trước mặt.

Vốn là cô luôn cho rằng mình may mắn, trong cuộc đời này có thể gặp được hai giọng nói trấn an được cảm xúc của mình, làm cô thoát khỏi đau khổ.

Song không ngờ hai người này thật ra đều là một người.

Có một người như thế, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cô.

Từ nhỏ đến lớn, bạn bè Nguyễn Huỳnh thật ra rất ít.

Nhưng cô không thiếu thốn tình yêu.

Bởi vì cô có một người bố rất yêu thương mình, có người bạn rất thích mình.

Nhưng sau này, những gì cô có được, đều dần dần mất đi. Sau khi mất đi, cô bắt đầu cảm nhận được cô đơn.

May mắn chính là, phần cô đơn này của cô, sau khi quen biết Lục Ngộ An lại được lấp đầy.

Trên con đường trưởng thành của cô, đều là khoảnh khắc trước khi hoa tươi nở rồi lại tàn phai. Nguyễn Huỳnh vốn cho rằng thế giới của mình sẽ không bao giờ... nở hoa nữa, cho đến khi Lục Ngộ An bước vào, cánh đồng hoang vu héo úa trong cô, lại lần nữa nở rộ đầy hoa.