Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 109: Sợ một ngày phải xa nhau



"Mấy người có thấy vợ tôi đâu không?"

Đối diện với câu hỏi của Tôn Tử Đằng, tất cả các bác sĩ lẫn y tá có mặt tại đó đều cùng nhau lắc đầu chứ không dám trả lời, nhưng không có thông tin chính xác của Nhược Y thì người đàn ông ấy lại càng không yên lòng.

"Buông tôi ra, tôi phải đi tìm cô ấy."

Gạt tay hai người bác sĩ đang giữ anh ra, sau đó nhất quyết nhấc chân bỏ đi.

"Tôn tổng, Tôn tổng, ngài đi như vậy là không được đâu."

Cả hành lang bệnh viện thoáng chốc trở nên hỗn loạn chỉ vì một mình Tôn Tử Đằng, ai cũng muốn cản anh nhưng đều lực bất tòng tâm, cũng không dám dùng biện pháp mạnh, vì anh đâu phải là người mà ai cũng có thể tự ý đụng vào hay hành động tùy tiện.

Sở dĩ anh cuống cuồng như thế này là vì đang lo sợ người con gái mình yêu gặp phải nguy hiểm như lần vừa rồi, vì từ khi tỉnh dậy đến nay anh vẫn chưa được nghe thông tin gì về Lại Minh San, không biết cô ta đã bị bắt hay lại tẩu thoát, nếu trốn thoát chỉ sợ ả lại đến tìm Nhược Y để trả thù, nên anh không thể nào không lo lắng.

"Tôn tổng, anh nghe chúng tôi nói có được không? Chắc vợ anh đi đâu đó một chút sẽ quay lại thôi, anh đừng lo lắng quá mà đi tìm như thế này sẽ ảnh hưởng đến vết thương."

Bác sĩ nói gì thì nói, người đàn ông đó vẫn cứ cố sức đi thẳng về phía trước. Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đầu óc anh lại cảm thấy vô cùng choáng váng, đến mức cơ thể sắp không giữ được thăng bằng.

"Tôn tổng..."

Thấy anh suýt nữa thì ngã vị bác sĩ đi bên cạnh liền đưa tay ra đỡ lại, rồi nói với nữ y tá phía sau.

"Mang xe lăn sang đây đi."

"Tôi không sao, trước đây vẫn hay choáng thế này nhưng qua vài giây là ổn thôi. Mau buông ra đi, tôi phải đi tìm vợ của tôi vì rất có thể cô ấy đang gặp nguy hiểm."1

Đứng còn không vững mà cứ luôn miệng đòi đi làm tất cả các y bác sĩ càng thêm rối, nếu là bệnh nhân bình thường nào khác thì họ đã dùng biện pháp bắt quay trở vào phòng từ lâu rồi. Nhưng khổ nỗi người lúc này lại không phải là nhân vật tầm thường nên chỉ cố gắng ra sức khuyên nhủ.

"Chăm lo cho bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu bây giờ anh ra ngoài chẳng may xảy ra chuyện gì thì có chín cái mạng chúng tôi cũng đền không có nổi. Hay bây giờ Tôn tổng cứ vào phòng nằm nghĩ để chúng tôi cử thêm người đi tìm Thiếu phu nhân hộ anh, có được không?"

"Các người biết ở đâu mà tìm. Buông ra, đừng có cản tôi."

Mặc cho bác sĩ khuyên ngăn hết lời thì Tôn Tử Đằng vẫn nhất quyết muốn đi. Trong khi tất cả mọi người đều không biết phải làm sao thì lúc này Bạch Nhược Y vừa bước ra khỏi thang máy nhìn về hướng phòng bệnh của Tôn Tử Đằng thì cô đã bắt gặp khung cảnh lộn xộn phía trước, đâu đó còn thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng khá quen mắt của ai đó trong rất giống người đàn ông của cô.

Ngay lập tức đại não của người phụ nữ liền xẹt qua một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng chạy về phía đám đông ấy, khi đến gần thì cô đã có thể nhận ra cái bóng dáng quen quen kia là không ai khác ngoài chồng mình.

"Tử Đằng..."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của người con gái vừa vang lên, Tôn Tử Đằng lập tức quay đầu lại nhìn thì nét mặt đang lo âu liền trở nên vui mừng khi nhìn thấy Bạch Nhược Y. Cô chỉ vừa đi tới thì anh đã ôm ngay vào lòng.

"Em đi đâu vậy hả? Có biết anh cho em lắm không? Anh còn sợ là em lại gặp nguy hiểm gì rồi."1

Giọng nói của người đàn ông tuy đang hờn trách nhưng lại chứa đựng đầy yêu thương và lo lắng khiến Nhược Y xót xa vô cùng, cô vuốt nhẹ tấm lưng của anh như đang dỗ dành rồi mới khẽ nói:

"Lẽ ra em không nên bỏ đi lúc anh đang ngủ. Em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng! Giờ em về rồi, sau này cũng không dám bỏ đi đâu mà không báo với anh trước nữa. Anh vào phòng nằm nghĩ nha, mọi người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta kìa."

Lúc này người đàn ông mới buông Nhược Y ra, ánh mắt anh nhìn cô mang biết bao quan tâm và thương yêu, còn thâm tình và cực kỳ ấm áp khiến tất cả những nữ y tá đứng đó đều âm thầm ao ước có được một nam nhân cũng yêu thương mình, dành cho mình ánh mắt như Tôn Tử Đằng đã dành cho Bạch Nhược Y.

"Vợ dìu anh vào phòng nha! Anh không muốn ngồi xe lăn."

"Dạ, nhưng mà anh đi từ từ thôi nha!"

Trước khi dìu Tôn Tử Đằng vào phòng, Nhược Y vẫn không quên cúi đầu cảm ơn cũng như xin lỗi các vị bác sĩ và y tá vì sự làm phiền vừa rồi, sau đó cô mới dìu người đàn ông ấy trở vào trong.

Cứ tưởng mọi chuyên vậy là xong nhưng nào ngờ hai người chỉ đi được vài bước thì dưới sàn nhà chợt xuất hiện những giọt máu ngay tại vị trí của Tôn Tử Đằng, vừa nhìn thấy Nhược Y đã vô cùng hoảng sợ liền quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh thì thấy anh dường như vẫn chưa biết bản thân mình đang xảy ra tình trạng gì.

"Tử Đằng, sao anh lại chảy máu mũi rồi? Máu chảy nhiều như vậy mà anh không nhận ra sao?"

Nghe Nhược Y nói xong Tôn Tử Đằng mới đưa tay sờ lên trước mũi thì anh mới biết nơi đó lại đang chảy máu, nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh, dùng ngón cái lau đi vết máu xong còn mỉm cười, trong khi cô đang cau mày lo lắng.

"Anh không sao, chắc tại nóng trong người hoặc là stress mới bị thế thôi. Em xem nó tự ngưng chảy rồi nè, đừng cau mày, đừng lo lắng như thế. Anh thật sự không có sao đâu mà."

Dù anh nói như thế nhưng Nhược Y thừa sức biết rõ tình trạng bệnh tình của anh là như thế nào. Thật sự ngay bây giờ cô rất muốn khóc, vì sợ có một ngày nào đó lại phải rời xa anh. Nhưng cô không cho phép bản thân mình rơi nước mắt trước mặt anh, nếu không anh lại bận lòng nên cô chỉ đành đè nén cảm xúc để miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Em cười rồi, không cau mày nữa. Em đưa anh vào phòng nằm nghĩ! Đi từ từ thôi, khi nào mệt thì nói cho em biết nha..."