Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 123: Chọc giận vợ yêu



"Mùi nước hoa nữ trên người anh là sao?"

Bấy giờ Tôn Tử Đằng mới định hình được sự việc, anh lập tức tự ngửi lại mùi trên cơ thể của mình thì nhận thấy đúng là có mùi nước hoa của phụ nữ, mùi này lại còn khá nồng và anh cực kỳ ghét. Ấy vậy mà từ nãy giờ anh lại không phát hiện ra. Nhưng điều mà anh đang thắc mắc là mùi hương này từ đâu mà có?

"Sao? Không giải thích được đúng không? Tôn Tử Đằng, anh thật sự làm em quá thất vọng. Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh mau ra ngoài cho em."

Bạch Nhược Y đã thật sự tức giận, cô quay mặt sang hướng khác chẳng thèm đếm xỉa tới người đàn ông ấy nữa. Trong khi Tôn Tử Đằng đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc mùi hương đó từ đâu mà có thì bên này Nhược Y đã sắp khóc.

Sau một lúc cố gắn lục lọi lại trong ký ức những chuyện nhỏ nhặt ngoài lề thì có vẻ như người đàn ông ấy cũng đã nhớ ra điều gì đó.

"À anh nhớ rồi. Chắc chắn là lúc cô ta cố tình tiếp cận anh nên mùi hương đó mới ám lại trên người. Vợ, anh không có làm chuyện gì có lỗi với em cả, em quay lại nhìn anh đi."

Anh nói gì thì nói nhưng Nhược Y vẫn cố thủ không chịu quay mặt lại, nên buộc lòng Tôn Tử Đằng phải đi vòng qua phía bên kia để được đối mặt với cô, nhưng vừa thấy anh thì Nhược Y lại quay sang hướng khác.

"Tiểu Nhược, anh thề luôn là anh đang nói thật. Sáng nay trong lúc bàn chuyện ký hợp đồng với Ngô Ái, Tổng giám đốc Tập đoàn LAS, cô ta đã cố tình tiếp cận anh. Tự dưng lại đi đến ngồi sát bên cạnh, còn tựa người vào vai anh nữa, nhưng sau đó anh đã lập tức đứng dậy, anh còn mắng cô ta là đồ lẳng lơ nữa. Vợ tin anh nha!"1

Vừa giải thích người đàn ông vừa đi qua đi lại, miễn Nhược Y quay mặt hướng nào là anh đi qua hướng ấy, cho đến lần cuối cùng thì cũng được đối mặt với cô, nhưng Nhược Y vẫn giữ nguyên thái độ không tin tưởng như lúc ban đầu.

"Làm sao em biết anh nói thật hay không? Chẳng lẽ cô ta không biết anh là người đã có vợ hay sao mà còn dám tiếp cận. Ơ mà khoan đã, nhẫn của anh đâu?"

Vấn đề này còn chưa xong đã lòi ra thêm vấn đề khác. Nhưng riêng vấn đề này thì người đàn ông lại tỏ ra vô cùng tự tin, vì anh nghĩ rằng nhẫn cưới lúc nào mà chẳng ở trên tay mình.

"Nhẫn vẫn luôn trên tay của anh mà, em xem nó...đang...ở..."1

Vốn dĩ còn đang vô cùng tự tin giơ lên khoe nhẫn trong tay, nhưng nào ngờ lúc đưa tay lên thì cả năm ngón đều không ngón nào có nhẫn, làm nét mặt liền đơ ra.

"Ở đâu? Ở nhà, trong xe, hay ở Tập đoàn?"

Lại một lần nữa Tôn Tử Đằng phải điên đầu suy nghĩ xem anh đã tháo vật quan trọng ấy ra khỏi tay của mình lúc nào chứ.

Tối qua sau khi bận rộn ân ái xong thì anh đưa Nhược Y vào phòng tắm sau đó quay trở ra, thay drap giường xong thì anh đã tháo nhẫn bỏ trên bàn trang điểm. Đúng, chính xác là ở đó.

"Ở trên bàn trang điểm của em. Tối qua anh sợ trong lúc tắm cho em sữa tắm sẽ làm tuột nhẫn ra khỏi tay rồi rơi mất không hay nên anh đã tháo ra để trên bàn trang điểm của em, chắc chắn bây giờ vẫn còn đang ở đó."

Dù đã nhớ ra và giải thích, nhưng Nhược Y vẫn làm mặt lạnh. Thậm chí còn không thèm nói chuyện với anh nữa.

Thử hỏi xem chồng mình không đeo nhẫn cưới, lại còn để phụ nữ lựa thời cơ trực tiếp va chạm vào người như thế thì có đáng giận không chứ.

"Vợ... Anh xin lỗi! Bây giờ anh sẽ lập tức quay về nhà lấy! Em ngồi yên ở đây chờ anh nha, cần gì thì ấn chuông tìm người tới chứ đừng đi lung tung, anh về lấy nhẫn rồi sẽ trở lại ngay."

Biết rõ tình hình đã rất căng thẳng, nếu năn nỉ không thì chắc sẽ bất thành nên người đàn ông ấy đã nhanh chóng quay trở về nhà.

Nhược Y bất mãn nhìn theo bóng lưng của nam nhân ấy. Thật ra không phải cô không tin anh, nhưng mà lần này những định phải làm cho ra chuyện để anh biết mặt mà sau này tự động cách xa phụ nữ ra.

Chồng của cô là chỉ của một mình cô, nữ nhân ngoài kia muốn chạm vào một chút cũng đừng hòng.

Hậm hực nghĩ xong, cô quyết định không ở lại đây nữa, vì lúc nãy bác sĩ đã có nói là cô hoàn toàn không cần nằm viện.

Vốn định nhõng nhẽo một tí rồi cùng Tôn Tử Đằng về nhà, nhưng giờ thì thời thế đã thay đổi.

Suy nghĩ một chút, Bạch Nhược Y đã lấy điện thoại ra và gọi ngay cho Bạch Thoại An.

"Anh hai, chân em bĩ trật khớp, bây giờ anh hai tới bệnh viện G đón em về nhà nha!"

- ---------------

Thế là có một cô nàng vì giận chồng mà bỏ về nhà mẹ ruột. Để lại một người đàn ông vừa từ nhà hốt hoảng chạy vào phòng bệnh trong bệnh viện với nét mặt ngơ ngác khi không nhìn thấy người phụ nữ của mình đâu nữa.

Rõ ràng trước khi rời đi anh đã dặn cô không được tự ý đi đâu lung tung mà giờ lại không thấy bóng dáng đâu. Thử xem có nóng ruột nóng gan không chứ, đã vậy điện thoại còn tắt máy, gọi đi ba cuộc đều truyền tới những tiếng tò te tí khiến người đàn ông càng thêm sốt ruột.

Đúng lúc vừa quay trở ra ngoài khỏi phòng bệnh thì gặp được một nữ y tá, Tôn Tử Đằng liền hỏi về thông tin của Nhược Y ngay:

"Cô có thấy bệnh nhân nữ bị trật khớp cổ chân vừa rồi còn ở đây giờ đã đi đâu rồi không?"

"Là bệnh nhân Bạch Nhược Y đúng không?"

"Đúng, cô ấy là vợ tôi!"

"Nhưng lúc nãy có một người đàn ông đến đón cô ấy đi rồi. Anh là chồng mà không biết vợ mình đi đâu sao?"

Nếu biết thì anh đâu phải đứng đây đón già đón non làm gì, cũng đâu cần hỏi người khác.

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Tôn Tử Đằng không nói ra lời mà chỉ mang gương mặt lạnh như băng nhanh chóng rời đi.

Vừa đi anh vừa tìm tới từng số trong điện thoại, gọi cho từng người thân, tìm xem Nhược Y có ở chỗ họ hay không. Và người đầu tiên anh gọi chính là Bạch Thoại An.