Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 125: Học cách làm chồng



Bị cả gia đình ruột thịt ngó lơ, Bạch Nhược Y thầm khóc trong lòng. Sau đó vì không muốn đối diện với người đàn ông ấy mà bậm môi lại, rồi cố sức đứng dậy toang bỏ đi nhưng lại bất thành vì đã bị Tôn Tử Đằng ngăn cản.

"Chân thế này còn muốn đi đâu nữa? Muốn đi thì nói, anh bế cho đi chứ ai cho phép em tự ý hoành hành như thế hả?"

Người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Y, nhỏ nhẹ mở lời nhưng cô thì lại nhích ra xa, cũng không thèm nhìn mặt anh lấy một cái.

"Cũng như ai kia thôi. Muốn tháo nhẫn là tháo, thậm chí còn cho ai khác đụng vô người cũng được."

Giọng điệu giận dỗi của cô nàng lại đáng yêu đến không tưởng, khiến người đàn ông dù đang bị cho ăn hành nhưng vẫn mỉm cười, vì có được cô vợ dễ thương thế này ai lại nỡ lớn tiếng.

Cô nhích ra xa thì anh nhích lại gần, không chỉ vậy mà còn đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau, tựa cằm vào bờ vai nuột nà của Bạch Nhược Y.

"Anh xin lỗi! Anh thề luôn là sau này tuyệt đối không tháo nhẫn ra nữa. Cũng không tiếp chuyện, gặp mặt đối tác là phụ nữ nữa, ra đường thấy con gái là chủ động tránh xa mười mét. Em xem anh tìm thấy nhẫn rồi nè, cũng thay luôn bộ quần áo khác, còn bộ kia anh bảo người làm mang đi đốt luôn rồi. Vợ tha lỗi cho anh nha vợ!"1

Người ta nói mật ngọt thì chết ruồi, mà những câu từ Tôn Tử Đằng vừa nói cứ hệt như rót mật vào tai khiến Bạch Nhược Y làm sao chịu nổi.

Cô đã hoàn toàn bị anh làm cho mềm lòng, một chút hờn dỗi cũng đã bị thổi bay. Nhưng cô lại đang nghĩ nếu đã làm tới mức này rồi mà lại dễ dàng tha thứ cho người đàn ông ấy quá thì thật là mất mặt, cho nên cô đã thầm đưa ra một yêu cầu táo bạo.

Nghĩ xong cô liền cười đắc ý, sau đó xoay người lại đối diện với Tôn Tử Đằng, làm mặt nghiêm, giọng thì lạnh nhạt tuyên bố một câu:

"Muốn em tin anh cũng được, tha lỗi cho anh cũng được, nhưng anh phải quỳ xuống xin lỗi thì em mới chấp nhận."

Là đấng nam nhi, chỉ quỳ cha quỳ mẹ, quỳ trước bàn thờ tổ tiên, chứ ai lại hạ mình quỳ xuống xin lỗi vợ. Nhược Y đã nghĩ vậy nên mới nói như thế vì cho rằng Tôn Tử Đằng sẽ không đồng ý, nhưng nào ngờ ngay sau đó anh đã thật sự quỳ xuống trước mặt Bạch Nhược Y, khiến không chỉ riêng cô mà cả nhà ba người của Bạch gia đang nấp ló gần đó cũng vô cùng kinh ngạc.

"Anh xin lỗi, anh hứa sau này không tái phạm những điều đã xảy ra trong hôm nay thêm một lần nào nữa. Vợ tha lỗi cho anh nha! Anh biết lỗi thật rồi mà!"

Đến khi nghe người đàn ông ấy một lần nữa chân thành nói tiếng xin lỗi thì Nhược Y mới định thần trở lại.

"Tử Đằng, sao...sao anh lại quỳ thật vậy?"

"Thì anh quỳ xin lỗi, để được em tha thứ!"

"Em chỉ nói đùa thôi mà, anh mau ngồi lên đi, kẻo có ai nhìn thấy thì không hay đâu!"

"Nhưng mà vợ phải hứa là không giận anh nữa thì anh mới ngồi lên."

"Được rồi được rồi, em hứa mà! Anh ngồi lên nhanh đi."

Đến khi đã được như y nguyện thì người đàn ông ấy mới mỉm cười rồi ngồi lên sofa, sau đó liền lập tức ôm hôn Nhược Y ngay.

"Cảm ơn vợ! Anh yêu vợ!"

Tôn Tử Đằng hôn khắp nơi trên mặt Nhược Y xong thì lại âu yếm ôm lấy cô vào lòng, anh xem cô như bảo vật mà trân trọng tuyệt đối, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, điều đó được thể hiện qua nụ cười trên môi cô ngay lúc này.

"Chúng ta về nhà nha! Em hơi buồn ngủ, muốn về phòng ngủ!"

"Ủa, vậy sao lúc nãy hình như anh thấy là em muốn ở đây với ba mẹ thì phải. Hay tới rồi thì ở chơi với ba mẹ vài hôm đi, chiều anh đưa tiểu Lam sang với em, sẵn cho con bé thăm ông bà ngoại luôn!"

Nghe Tôn Tử Đằng nói xong, cô gái đang tựa vào lòng anh liền khẽ lắc đầu.

"Em muốn về với anh à! Lạ phòng, không có mùi của anh em ngủ không được. Đợi khi khác chân em khỏi hẳn thì cả gia đình chúng ta lại sang thăm ba mẹ!"

Người đàn ông lập tức mỉm cười, sau đó cưng chiều xoa đầu cô một cái rồi mới nói:

"Vậy để anh lên chào ba mẹ một tiếng rồi mình về!"

"Vậy thì lâu lắm. Giờ em buồn ngủ, chỉ muốn nhanh về phòng ở nhà để ngủ thôi à! Lát nữa ra ngoài gặp bác Quản gia nhắn lại một tiếng là được mà, ba mẹ em không có bắt lỗi anh đâu!"

"Nhưng mà..."

"Đi mà... Mắt em nó díu lại rồi này!"

"Thôi thôi, tôi chiều công chúa là được đúng không? Sau ba mẹ mà có không vui là anh nói tại em hết."

"Không thành vấn đề. Giờ thì bế công chúa ra xe rồi lên đường về nhà thôi nào! Let's go!"

Bạch Nhược Y ngày càng đáng yêu, cô ra lệnh xong thì người đàn ông cũng mỉm cười đầy cưng chiều một cái rồi nhanh tay bế cô gái bé nhỏ ấy ra xe.

Chiếc xe sang trọng từ từ rời đi xa thì ba người đang thập thò nấp ló gần đó từ nãy đến giờ mới đi ra.

"Chậc chậc... Giờ thì con biết ai huấn luyện con gái của ba mẹ thành ra như vậy rồi. Ai đời vợ kêu quỳ là quỳ, vợ nói cái gì nghe răm rắp cái đó. Nhìn Tử Đằng thôi mà con đã chẳng muốn lấy vợ."1

"Phải rồi, ít ra người ta cũng có người bầu bạn hằng đêm, cùng nhau sẻ chia ngọt bùi. Chứ ai sớm tối cô đơn có mình như anh. Người ta có vợ thì yêu chiều vợ có gì sai đâu. Mẹ thấy cả con và ba con đều phải học hỏi thêm ở Tử Đằng vào. Vì thành công lớn nhất của một người đàn ông là làm cho người phụ nữ của mình được hạnh phúc!"

Một lời nói mà khiến cả hai người đàn ông đều phải câm nín. Bạch Thoại An, Bạch Dương Sơn nhìn nhau rồi lại khẽ thở dài một tiếng, họ lắc đầu một cái rồi mạnh ai nấy rời đi, để lại một mình Phương Khuê đứng đó.

"Ủa, hai ba con mấy người đi đâu vậy?"

"Đi học cách làm chồng, làm người phụ nữ của mình được hạnh phúc để có thành công!"