Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 128: Mỗi người một tình yêu



Cô gái đi cùng Bạch Thoại An đến bữa tiệc chỉ vừa ngẩng mặt lên thì cả Bạch Nhược Y và Tôn Tử Đằng đều đồng thanh gọi tên Mộng Thiên Chúc, cùng với biểu cảm vô cùng bất ngờ hiện rõ ràng trên mặt, khiến mọi người cũng bị bất ngờ theo.

"Chị Nhược Y!"

Còn cô gái, sau khi nghe thấy giọng nói của hai người họ thì cũng chuyển mắt nhìn sang, không hiểu sao khi vừa nhìn thấy Bạch Nhược Y thì cô đã lập tức đi đến ôm chầm lấy với nét mặt mừng rỡ, làm Tôn Tử Đằng đang đứng bên cạnh vợ mình cũng phải vội né ra một bên.

"Tiểu Mộng, em về nước khi nào vậy? Cuộc sống của hai anh em bây giờ thế nào rồi?"

"Dạ em về được hai tháng rồi chị. Còn anh hai em thì..."

Được nhắc đến người anh của mình nét mặt của Mộng Thiên Chúc chợt đượm buồn, khiến sắc mặt Nhược Y và Tôn Tử Đằng cũng chùn xuống theo.

"Có chuyện gì hả em?"

"Dạ anh hai em vừa mất vào hai tháng trước do tai nạn rồi chị! Em về là để mang thi thể của anh hai trở về quê nhà chôn cất trong mộ phần của ông bà tổ tiên."

Mộng Thiên Chúc cố gắng đè nén cảm xúc để có thể nói ra những chuyện tồi tệ đã xảy ra với mình cách đây không lâu trong tâm thế bình thản nhất. Nói xong cô còn khẽ mỉm cười khiến mọi người ai nấy đều thương xót, Nhược Y thì đã ôm lấy cô gái đáng thương ấy để an ủi.

"Đừng buồn nữa em! Chị tin rằng dù không thể ở bên cạnh em nữa nhưng anh hai em vẫn luôn âm thầm dõi theo em từ phía sau. Mạnh mẽ lên nha em!"

"Dạ! Em bây giờ đã qua khỏi những ngày đau khổ rồi chị. Em còn vừa xin được một công việc rất tốt nữa, từ giờ em có thể tự lo cho mình để anh hai có thể yên lòng mà ra đi."

"Công việc mà em nói là làm bạn gái của anh Thoại An đó sao?"

Tôn Tử Đằng lúc này cũng lên tiếng, và Mộng Thiên Chúc đã lập tức đứng thẳng dậy, giải thích rành mạch một lần.

"Không phải, em là Thư ký của Chủ tịch chứ không phải bạn gái. Em không hiểu sao anh ấy nói là đi công việc nhưng lại đưa em đến đây nữa."

Giờ đây thì mọi người cũng đã nhìn thấu tâm tư của Bạch Thoại An là gì nên tất cả đều bật cười đầy thích thú, Tôn Tiêu Đài còn khoác tay qua vai người anh em của mình mà trêu chọc.

"Định mượn gió bẻ măng à anh bạn? Lần đầu tiên thấy cậu có trạng thái như này đấy nha, lại tìm thấy chân ái của đời mình giống tôi rồi à?"

"Chân ái cái đầu nhà cậu! Chẳng qua thấy ai cũng có đôi có cặp nên mới tìm người đi cùng cho không cô đơn thôi. Ủa mà đứng hoài không thấy mỏi chân à, ngồi hết đi chứ!"

Bị trêu đến ngượng chín mặt nên người đàn ông liền lảng sang chuyện khác, rồi kéo ghế ngồi xuống nhưng vẫn không quên kéo luôn chiếc ghế bên cạnh mình ra sẵn cho ai đó.

"Thiên Chúc, em sang đây ngồi cạnh tôi! Ở đây toàn là người nhà thôi nên không cần phải ngại. Tiểu Nhược là em gái của tôi, người bên cạnh là Tử Đằng, chồng của tiểu Nhược. Còn hai người này là anh họ, chị dâu của tiểu Nhược, cũng là người anh em tốt của tôi luôn. Còn Thiên Chúc là... là Thư ký của tôi. Giới thiệu xong hết rồi đó khỏi thắc mắc nữa ha."

Bạch Thoại An nói nguyên một tràn văn giới thiệu cụ thể mối quan hệ với từng người một, chỉ riêng lúc giới thiệu Mộng Thiên Chúc với mọi người là anh hơi ngập ngừng lại làm ai nấy đều bật cười.

Sau khi đã ổn định xong vị trí thì có một người mà từ nãy đến giờ Mộng Thiên Chúc vẫn cứ lén nhìn mãi và cuối cùng thì cô cũng đã bị người đàn ông ấy bắt bài.

"Không nhận ra anh là ai đúng không?"

Mọi người đều bị thu hút bởi câu hỏi của Tôn Tử Đằng, chỉ riêng Mộng Thiên Chúc là khẽ gật đầu rồi mới bẽn lẽn trả lời:

"Em thấy anh quen quen, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?"

"Gặp ở trước cổng nhà của tiểu Nhược bên Mỹ. Hôm đó em và anh trai của em đã cứu anh giữa cái đêm trời đầy mưa gió đấy."

Tôn Tử Đằng vừa cười vừa nói, lúc này thì Mộng Thiên Chúc mới nhớ ra nên liền tiếp lời ngay sau đó:

"À... Anh là cái người sốt li bì suốt đêm nhưng vẫn gọi mãi tên của chị tiểu Nhược đó sao? Vậy là hai anh chị đã hòa rồi hả?"

"Cũng nhờ có em thì anh mới tìm lại được tình yêu của mình đấy. Anh còn định tìm lại em để gửi lời cảm ơn nhưng không ngờ trái đất này lại tròn đến như vậy, đi một vòng vẫn gặp lại nhau, mà biết đâu sao này lại trở thành người một nhà nữa ấy chứ!"

Nói gì thì nói nhưng đến phút cuối vẫn không quên khịa Bạch Thoại An một câu, và rồi lại làm hai người họ ngại ngùng, còn mọi người thì phì cười trong vui vẻ.

"Mọi người trêu hoài làm em nó ngại kìa! Nếu đông đủ rồi thì chúng ta nhập tiệc đi ha!"

Thái Tuyết Kiều là người im lặng từ nãy đến giờ, lúc này cũng đã lên tiếng khuấy động bầu không khí, đồng thời giúp Mộng Thiên Chúc vượt qua một ải.

"Dạ, nhập tiệc thôi ạ! Mời mọi người cùng nâng ly! Hôm nay ăn uống no say, quẩy hết mình thì mới được đó nha!"

Bạch Nhược Y cũng nhanh chóng hưởng ứng theo sau, cô là người đầu tiên nâng ly lên mời tất cả mọi người.

"Cạn ly!!!"

Sáu chiếc ly cùng chạm vào nhau vang lên những âm thanh vui tai rồi ai nấy đều đưa lên môi mình nhâm nhi thứ rượu thượng hạng trong ly.

"Thì ra người đã khai sáng cho anh là tiểu Mộng. Mà lúc đó sao anh ngốc quá vậy? Trời mưa tầm tả mà vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ, nhỡ hôm đó không gặp được anh em tiểu Mộng thì biết làm sao?"

Trong lúc mọi người đang ăn uống thì Nhược Y đã nhỏ giọng chất vấn người đàn ông của mình, nhưng anh thì vẫn cứ cười tươi như hoa.

"Thì cho chết luôn! Ai biểu em không thương anh!"

"Tạo lúc đó em còn giận mà! Anh đúng là ngốc!"

"Anh ngốc mà tìm được người vợ đáng yêu, xinh đẹp, lại giỏi giang còn hiền lành tốt bụng như em à!"

"Cái đó là phước đức của anh từ đời trước đó!"

Nhược Y vừa nói vừa che miệng cười tủm tỉm, còn người đàn ông thì đành chịu thua và đáp trả bằng cách hôn lên môi cô một cái để thể hiện sự cưng chiều vô hạn.

Nhìn họ tình cảm mà Tôn Tiêu Đài và Thái Tuyết Kiều cũng phải ganh tị. Tuy họ không hôn hít nhau như cặp đôi nào đó nhưng từ lúc đến đây tới giờ thì chưa có một giây phút nào họ buông tay ra khỏi nhau. Tình yêu của họ đúng kiểu thầm lặng, ít khi phô trương nhưng lại ngọt ngào, hạnh phúc đến không ai tưởng được.

Ai cũng âu yếm, yêu thương nhau. Không ngại phát cơm tró khắp nơi, chỉ riêng Bạch Thoại An và Mộng Thiên Chúc thì lại lẳng lặng ngồi uống rượu cùng ăn uống, nhưng thực chất thì trong lòng họ cũng đã hướng về nhau mất rồi.