Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 58: Chung tình hay ngu ngốc?



Ai mới thật sự là kẻ bày trò đê tiện? Còn không phải là Lại Minh San cô sao?

Tôn Tử Đằng ngay lúc này như một ác quỷ đội lốt người, ánh mắt của anh lạnh lùng tựa như băng, gương mặt ưu tú lại đang đằng đằng sát khí như thể muốn phanh thay người đối diện ra thành trăm mảnh.

Chỉ với một ánh mắt đã khiến Lại Minh San run rẩy sợ hãi, khi suốt những năm tháng vừa qua, chưa bao giờ cô trông thấy Tôn Tử Đằng đáng sợ như lúc này.

Phải chăng khi con người ta bị chạm đến đỉnh điểm của giới hạn chịu đựng thì sẽ trở nên kinh khủng như thế?1

"Cô có biết hậu quả phải gánh chịu khi chà đạp lên tình cảm chân thành của một người là như thế nào không?"1

Một câu hỏi nhẹ nhàng vang lên giữa không gian đang căng như dây đàn. Nhưng trong âm giọng ấy lại là một sức mạnh to lớn khiến người phụ nữ cảm thấy tính mạng của mình dường như đang trên bậc nghìn cân treo sợi tóc.

Lại Minh San liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng người đàn ông ấy căn bản đã chẳng còn dành chút lòng tin nào cho cô ta nữa.

Đưa bàn tay to ấm mang theo lực đạo lớn tiến đến bóp chặt quai hàm của người phụ nữ, nâng khuôn mặt đang mang nhiều lo sợ kia lên đối mặt trực diện với mình, ánh mắt như thể muốn thiêu đốt đối phương thành tro bụi.

"Tôi yêu cô nhiều như vậy, yêu bất chấp đúng sai, yêu chiều hết mức có thể, trao trọn cả tấm lòng lẫn con tim, yêu mù quáng để rồi làm tổn thương người con gái vì tôi mà đánh đổi tất cả niềm vui lẫn hạnh phúc. Để rồi sao? Cuối cùng tôi nhận lại được gì ngoài sự phản bội, lừa dối. Hóa ra người tôi yêu thương, chọn lựa lại là một con đàn bà lẳng lơ, đê tiện đến như thế."

Người đàn ông bất giác cười khuẩy một tiếng đầy chế nhạo, anh ta hất mặt người phụ nữ qua một bên, sau đó tóm lấy chai rượu uống ừng ực một hơi.

Lúc này Lại Minh San cũng lồm cồm ngồi dậy. Cô ta quyết định lật mặt, thôi van xin mà ngang nhiên chơi bài ngửa với người đàn ông vì biết rõ mọi chuyện đã chẳng còn cứu vãn được nữa.

"Anh đừng có trách tôi. Trách là trách anh ngu muội kia kìa, ai bảo anh yêu tôi nhiều như thế làm cái gì. Tôi đâu có bắt ép anh hành hạ Bạch Nhược Y,  hay lấy cô ta làm vật trả thù. Tất cả đều là do anh tự biên tự diễn ra mà. Chẳng qua tôi chỉ mượn chuyện để lấy cớ chia tay thôi. Lúc quay về vốn định thăm dò xem tình hình thế nào, ai mà ngờ anh vẫn trước sau như một, sâu tình nặng nghĩa muốn bỏ vợ để quay lại với tôi như thế, nên tôi cũng tùy theo ý anh luôn."1

"Tôn Tử Đằng, anh nên nhớ rằng: Người nói yêu và chọn tôi suốt đời này là anh. Người nói không cần Bạch Nhược Y là anh, người khiến cô ta rời đi và đưa tôi tới ở lại đây cũng chính là anh. Cho nên suy cho cùng vẫn là một mình anh tự biên tự diễn, tôi chỉ phụ vào một vai mà anh cần thôi. Tại anh ngu ngốc không nhận ra là lỗi của anh, chứ tôi thì chả có lỗi gì cả."

"Anh đừng nghĩ rằng tỏ ra đáng sợ như thế là khiến tôi sợ hãi. Đúng là lúc đầu tôi có sợ, nhưng bây giờ thì không còn sợ nữa rồi. Vì cái mạng nhỏ này của tôi có chết đi cũng không có đáng bằng sự nghiệp, tiền đồ của nhà họ Tôn mấy người đâu. Anh biết tại sao không? Vì giết người là phải đền mạng, pháp luật Trung Hoa sẽ không dung túng cho bất cứ ai phạm pháp. Còn nếu anh nghĩ việc cho tôi một bài học sau đó tống cổ ra đường là quyết định đúng đắn thì cứ thực hiện. Tôi bảo đảm sáng ngày mai, tên của anh sẽ nổi nhất trong nước, từ tạp chí lớn bé đều nhắc đến cái tên Tôn Tử Đằng, với tội danh hành hạ, đánh đập bạn gái, là kẻ phụ bạc, đuổi vợ ra ngoài để được ở với người cũ."1

"Chậc chậc, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy hấp dẫn rồi."

Kẻ tráo trở, sẵn sàng lộ ra bản chất thật khi bị bại lộ. Thậm chí còn buông lời uy hiếp đối phương.

Mỗi một câu nói của người phụ nữ là một mũi tên lao thẳng vào tim của người đàn ông. Anh nghe rõ ràng, không sai sót một chữ nhưng lại nhếch môi cười nhạt, vì nhận thấy rằng những gì Lại Minh San vừa nói quả thật không sai một chút nào.

Đúng là lúc đầu anh định sẽ giết chết kẻ dám lừa dối, phản bội mình. Nhưng sau nhiều giờ tự giam bản thân trong bốn bức tường và bóng tối, cùng làm bạn với rượu thì anh cũng dần bình tâm trở lại.

Anh biết mọi chuyện do ai mà ra, còn không phải do anh ngu muội hay sao? Tình yêu bị xem thường, chà đạp không thương tiếc đó không phải là quả báo mà ông trời đang bắt anh phải nếm trải sao, vì cách đây không lâu cũng chính anh là kẻ đã đối xử như thế với một cô gái luôn hết lòng vì mình, cô ấy yêu anh vô điều kiện nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ có đau thương.

Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Anh ngu thì tự anh chịu, trách ai bây giờ.

Càng nghĩ người đàn ông càng cảm thấy khinh thường chính mình. Tự dành tặng cho bản thân cái nhếch mép bán rẻ lòng tự tôn của một thằng đàn ông, anh lại nốc thêm rất nhiều rượu vào người, sau đó mới lạnh lùng cất lời:

"Cô biến đi, biến cho xa, cho khuất khỏi tầm mắt của tôi trước khi tôi không còn kìm chế được bản thân."1

Nói xong Tôn Tử Đằng lại nâng chai rượu lên mà uống. Còn người phụ nữ cũng nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy sự xem thường.

"Anh tưởng tôi thèm ở lại đây lắm chắc. Nếu hôm nay mọi chuyện không bại lộ thì nay mai gì đó tôi cũng không từ mà biệt với anh thôi. Vì tôi tìm được con cá lớn hơn anh nhiều rồi. Giờ anh đã biết hết thì coi như cũng cho anh khỏi phải thắc mắc. Suy cho cùng tôi vẫn cảm thấy thương xót cho Bạch Nhược Y, dành cả tấm chân tình cho một người đàn ông như anh thật chẳng xứng đáng chút nào cả."

"CÚT."

Vừa dứt lời, người đàn ông đã lớn tiếng hét lên kèm theo ánh mắt lạnh như băng đang càn quét về phía Lại Minh San khiến cô ta chợt cảm thấy dè dặt. Trước khi rời đi vẫn chưa chịu im miệng mà còn ngang nhiên tặng lại cho người đàn ông thêm vài câu:

"Ở đó mà ăn năn đi ha. Say bye! Không hẹn ngày gặp lại đâu, người đàn ông chung tình của em. Hahaha..."1