Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 61: Hai dòng thời gian, hai biến cố



《NEW YORK》

Tôn Tiêu Đài ngồi làm việc nhưng tâm trí lại lạc trôi nơi đâu đâu chứ chẳng hề tập trung vào đóng văn kiện đang hiển thị trên màn hình máy vi tính.

Điều đó được thể hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ vì trông anh hiện tại đang rất ưu tư.

Thật ra chuyện mà anh nghĩ đến lúc này là từ khi đón Bạch Nhược Y từ chỗ làm về nhà trông cô rất khác so với mọi ngày. Cơm tối anh nấu sẵn cũng không chịu qua ăn, anh mang qua phòng thì lại để đó chứ không chịu ăn ngay, còn bảo mệt muốn nghỉ ngơi sớm nên kêu anh trở về nhà.

Chỉ với bấy nhiêu đó trạng thái của cô mà đã khiến người đàn ông chẳng thể tập trung vào bất cứ một chuyện gì kể từ khi quay trở về từ nhà Nhược Y.

Dạo gần đây anh đã thấy da dẻ của cô có phần hơi nhợt nhạt hơn so với trước kia, mỗi bữa ăn rất ít, cũng không còn hoạt bát, hay cười. Mỗi lần anh hỏi thì cô lại nói là không sao. Anh có muốn quan tâm hơn nữa thì cũng không được vì không thể vượt quá giới hạn của một tình bạn đơn thuần.

Với biểu hiện bất thường của cô ngày hôm nay, càng nghĩ anh lại càng không yên tâm nên đã quyết định tạm gác lại công việc để sang gõ cửa nhà Nhược Y lần nữa.

*Cốc cốc cốc*

"Tiểu Nhược, em ngủ chưa?"

Tay gõ cửa, miệng anh gọi nhưng bên trong vẫn im điềm không một hồi âm. Đứng chờ thêm một chút thấy vẫn vậy anh đành lủi thủi quay lưng định về nhà của mình, nhưng trong lòng vẫn cứ không yên nên lại lấy điện thoại trong túi quần mang ra.

Lưỡng lự hồi lâu anh quyết định ấn số của Nhược Y và gọi điện cho cô, xem rốt cuộc cô đang làm gì, đã ngủ hay chưa, rồi có ăn tối hay không để được an tâm thì đêm nay anh mới ngủ yên giấc.

*Tút...tút...tút.*

Âm thanh nhạc chờ lại âm trầm vang lên một hồi lâu nhưng mãi vẫn không thấy ai phản hồi càng khiến người đàn ông thêm bất an.

Cuộc gọi tự động kết thúc, Tôn Tiêu Đài nóng lòng gọi lại lần nữa nhưng kết quả vẫn không có gì khác. Anh đoán chắc chắn Nhược Y đã xảy ra chuyện gì đó chứ không lý nào chỉ ngủ thôi mà lại không nghe thấy chuông điện thoại vang tận mấy lần.

*Ầm ầm ầm.*

"Tiểu Nhược, tiểu Nhược."

Anh không gõ nữa đập tay vào cửa để phát ra tiếng động lớn hơn nhưng vẫn vô hiệu. Cuối cùng vì quá sốt ruột nên anh quyết định tung cửa vào trong xem thế nào.

Và sau nhiều lần dùng cơ thể nam nhân cường tráng để tung mạnh vào cánh cửa thì cũng thành công bật được ổ khóa, mặc dù một bên vai của anh đang rất đau nhưng vừa bước vào được bên trong thì người đàn ông đã dáo dát tìm kiếm người con gái ấy thì đã nhìn thấy Nhược Y nằm bất tỉnh bên cạnh sofa.

"Tiểu Nhược, em sao vậy? Tiểu Nhược..."

Tôn Tiêu Đài đã trở nên cực kỳ lo lắng, anh đi đến đỡ cô lên, liên tục gọi và lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

...----------------...

《THƯỢNG HẢI》

"Dạ thiếu gia, Tôn thiếu lại đến tìm tiểu thư nữa rồi ạ! Lần này có tiếp hay không?"

Bạch Thoại An đang ngồi hóng gió ngoài vườn, tận hưởng bầu không khí mát mẻ của màn đêm thì lại nhận được thông báo của quản gia Mạc nói rằng Tôn Tử Đằng lại đến tìm.

Nếu anh nhớ không lần thì đây đã là lần thứ ba trong vòng hai ngày liên tục người đàn ông ấy đến đây tìm Bạch Nhược Y.

Suy cho cùng cứ không nói thẳng một lần cho xong thì cũng không phải là cách hay.

"Để tôi ra đó gặp anh ta, bác đi nghỉ đi."

"Dạ!"

Nói rồi Bạch Thoại An liền đi thẳng ra ngoài cổng chính. Thật ra thì anh muốn xem thử bộ dạng của người đàn ông cao ngạo ấy lúc này là như thế nào.

Với một người ngông cuồng, kiêu ngạo như Tôn Tử Đằng mà nói thì chuyện năm lần bảy lượt hạ mình đến đây chờ đợi, nhún nhường thế này thì cũng đáng phải suy nghĩ lại, vì để khiến anh ta hạ thấp cái tôi của bản thân, nhận ra sai lầm không phải là chuyện dễ dàng gì.

Từ phía xa bước ra, Bạch Thoại An đã thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng cô độc của người đàn ông ấy. Lúc chỉ còn cách vài bước chân nữa là đến gần thì anh đã dừng bước và trầm giọng cất lời mỉa mai:

"Không biết ngọn gió quý báu nào lại có thể đưa được Tôn thiếu gia đến đây vậy nhỉ?"

Nghe thấy giọng nói của Bạch Thoại An kiêu ngạo vang lên, Tôn Tử Đằng liền quay người lại nhìn anh, nhưng sau đó lại cúi đầu, khuôn mặt ngông nghênh trước kia nay còn đâu nữa mà lại được thay thế bằng nét mặt của một kẻ mang đầy tội lỗi.

"Anh hai..."

Bạch Thoại An suýt nữa thì rơi cả cằm xuống đất vì bị bất ngờ sau tiếng gọi "anh hai" của người đàn ông đối diện. Anh còn tưởng là đã nghe nhầm nên liền hỏi lại cho chắc trước khi bị hố.

"Cậu vừa kêu ai là anh hai? Ai là anh hai của cậu thế?"

"Em gọi anh, anh là anh vợ của em nên phải gọi là anh hai thì mới đúng với lễ nghĩa."

"Vợ? Ơ hay nhờ, cậu bị sảng à? Ở đây ai là vợ của cậu? Bạch gia chúng tôi đâu có phước tới mức được kết thành thông gia với nhà họ Tôn cao sang quyền quý của cậu được. Nếu uống say rồi thì mau về nhà ngủ đi."

Bạch Thoại An chẳng tiếc lời châm biếm dành tặng riêng cho Tôn Tử Đằng, anh nói mà chẳng cần nể nang ai, vì căn bản ngay từ đầu anh không hề ngán người đàn ông này dù chỉ là một chút. Chẳng qua vì nghĩ cho Bạch Nhược Y nên anh mới xuống nước, im im cho qua mà thôi.

Còn về phía Tôn Tử Đằng, anh đã chấp nhận đến đây thì dĩ nhiên là anh đã không còn nghĩ đến sĩ diện của bản thân nữa. Vì anh biết rằng anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn, quan trọng hơn hết là anh muốn tìm lại tình yêu của mình. Vì những ngày vừa qua anh thật sự rất nhớ người con gái ấy, anh cũng biết được rằng anh đã yêu cô từ lúc nào rồi nhưng mãi đến bây giờ khi thật sự mất đi thì anh mới cảm thấy luyến tiếc và biết trân trọng.

Vì muốn chuộc lỗi, muốn được gặp lại người con gái ấy mà anh chẳng ngại hạ mình đến đây, thậm chí đã quỳ xuống ngay trước mặt người nhà của cô chỉ để được biết chút ít thông tin về cô ấy, để Bạch gia nguôi ngoai bớt phần nào tức giận.

"Anh hai, em muốn gặp tiểu Nhược."