Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 73: Người đặc biệt



Giọng nói truyền tới là của một thiếu nữ vừa mở cửa bước vào phòng, khiến Tôn Tử Đằng có chút giật mình.

Lúa anh quay qua nhìn thì thấy quả thật là một cô gái với vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt, đáng yêu đang mang trên tay một bát cháo còn nghi ngút khói thơm của thức ăn đang bước vào.

Cô gái nhìn anh mỉm cười hòa nhã nhưng trên môi người đàn ông vẫn cứ hờ hững chẳng hở kẽ môi dành lại một nụ cười cho cô dù chỉ là đáp lễ. Chỉ có ánh mắt thôi không còn lạnh lùng như mọi khi hay nhìn người khác nữa, vì đây có lẽ là người đã giúp đỡ anh vào đêm qua lúc anh mê man bất tỉnh giữa đường.

Lúc đầu anh còn đang nghĩ thầm rằng đây có lẽ nào là phòng của Nhược Y hay không? Nhưng giờ thì anh đã rõ, người quan tâm đến sự sống chết của anh không phải là người anh mong đợi mà lại là một người dưng hoàn toàn xa lạ.

"Cô là người đưa tôi về đây tối qua sao?"

Tuyến giọng của người đàn ông khe khẽ vang lên, tuy có phần lạnh lùng nhưng cô gái ấy vẫn không quan tâm cho lắm. Vì cô thường xuyên đọc những quyển tiểu thuyết ngôn tình, nếu so những nam chính trong chuyện với người đàn ông này thì lại chẳng khác gì mấy. Không những cô không thấy khó chịu mà ngược lại còn rất thích thú.

Thiếu nữ tuổi đời còn non dại hay mộng mơ cũng là điều dễ hiểu.

"Một mình em thì không thể đưa anh về được đây đâu. Tối qua lúc em với anh hai đang trên đường đi làm về thì tình cờ nhìn thấy anh ngất xỉu bên đường, xung quanh lại không có ai nên em với anh hai mới đưa anh về đây á."

Cô gái đặt bát cháo lên bàn, sau đó đứng đối diện với người đàn ông, hồn nhiên trả lời câu hỏi của anh.

Nhưng nghe xong, Tôn Tử Đằng lại chẳng phản ứng gì quá đặc biệt cũng chẳng nói gì mà lại đặt chân xuống khỏi giường, vừa định đứng dậy thì đột nhiên lại cảm thấy choáng váng khiến anh mất thăng bằng, phải lần nữa ngồi trở lại giường ngủ.

"Em thấy sức khỏe của anh còn yếu lắm, anh định đi đâu sao?"

"Quần áo của tôi đâu?"

Nghe câu hỏi một đằng nhưng anh lại trả lời một nẻo. Thấy vậy cô gái cũng không dài dòng liền trả lời lại:

"Thì anh nằm ngoài mưa, quần áo ướt hết cả rồi nên lúc về đây anh hai của em đã thay ra cho anh. Thứ anh đang mặc trên người là quần áo của anh hai em, tuy không được cao cấp như đồ của anh nhưng ít ra vẫn giữ ấm được cơ thể. Còn đây là phòng của em, do phòng anh hai nhỏ với chật chội còn bừa bộn nữa nên mới cho anh vào phòng em ở tạm."

"À còn nữa..."

Đột nhiên nét mặt cô gái như vừa nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, nói được một nửa cô liền quay lưng đi đến chiếc tủ nhỏ cạnh tủ quần áo lấy ra một tấm thẻ tín dụng màu đen, và chiếc điện thoại đi đến đưa cho người đàn ông.

"Trả lại cho anh nè! Lúc thay quần áo, anh hai em chỉ thấy có mỗi hai thứ này thôi, chúng tôi không có lấy cái gì của anh đâu."

Lúc này trên môi Tôn Tử Đằng mới khẽ hé lộ ra một nụ cười, nhưng chỉ thoáng qua một hai giây sau đó lại thu về.

Anh nhận lấy hai món đồ trong tay cô gái, sau đó mới mở lời:

"Tôi đã nghĩ gì đâu mà cô phải giải thích."

"Em chỉ sợ anh hiểu lầm thôi. Tuy nhà em nghèo thật nhưng đạo đức của con người thì không có nghèo nàn đâu. Giúp người cũng không cần đền đáp, cho nên anh đừng có nghĩ đến chuyện cảm ơn bằng tiền bạc gì cả, ở đây không có ai nhận đâu."

"Sao cô biết tôi sẽ dùng tiền để cảm ơn cô?"

"Ờ thì...Trông anh ăn mặc sang trọng, lại còn dùng điện thoại đắt tiền dĩ nhiên là người giàu có rồi, mà mấy cảnh như thế này giống trong tiểu thuyết ngôn tình á, cho nên em nghĩ là anh sẽ như thế. "

Cô gái ngập ngừng, đôi gò má có chút ửng hồng vì ngại. Điều đó vô tình lại khiến người đàn ông lại hơi mỉm cười.

"Cách nói chuyện của cô rất giống với một người."

"Giống như vợ của anh hả?"

Tôn Tử Đằng thoáng bất ngờ khi nghe câu hỏi hết sức thẳng thắn của cô gái.

Mới gặp chưa bao lâu, nói chuyện còn chưa được mấy câu mà sao cô lại biết anh là người đã có vợ cơ chứ?

"Sao cô biết?"

"Em đoán bừa thôi à! Tại tối qua lúc cầm điện thoại của anh vô tình màn hình lại sáng lên nên nhìn thấy ảnh nền là hình cưới của anh, trên ngón áp út của anh còn đeo nhẫn nữa kìa. Với lại tối qua trong lúc sốt cao, anh mê man không tỉnh cứ gọi mãi tên một cô gái. Cho nên em nghĩ rằng người đó rất đặc biệt với anh, mà đã là người đặc biệt thì lúc nào cũng đứng ở vị trí thứ nhất trong lòng, cũng là người mà anh sẽ nhắc đến đầu tiên khi thấy có gì đó trùng hợp với người ấy."

"Hì, anh đừng trách em nói nhiều nha! Tại em nghĩ sao thì nói vậy thôi à! Có gì không đúng thì anh bỏ qua cho em nha."

Nói xong cô gái cười ái ngại, cũng biết rõ bản thân nói nhiều nên hi vọng Tôn Tử Đằng không chấp nhất.

"Không! Những gì cô nói đều rất đúng, cách nói chuyện của cô rất giống với vợ của tôi."

Nói đến ba từ "vợ của tôi" Tôn Tử Đằng chợt cảm thấy ngượng miệng. Vì người đó bây giờ thật chất đâu phải là vợ của anh nữa, tình yêu nơi cô ấy nay đã trao cho người khác mất rồi.

Không gian trong phòng chợt yên tĩnh sau câu nói của người đàn ông. Khoảng vài giây sau, cô gái cũng không hỏi gì thêm khi thấy sắc mặt của Tôn Tử Đằng đã chùn xuống khi nhắc đến vợ anh. Cô lẳng lặng mang bát cháo đến đưa cho anh, sau đó mới nhỏ giọng cất lời:

"Anh ăn đi rồi uống thuốc, anh vẫn còn sốt cao lắm á nên tạm thời chưa rời đi được đâu."

Không gian lại im lặng, sau vài giây thì Tôn Tử Đằng mới nhận lấy bát cháo trong tay cô gái.

"Cảm ơn!"

Sau đó anh bắt đầu ăn, còn cô thì đứng đó nhìn người đàn ông ấy từ tốn thưởng thức bát cháo do chính tay cô nấu bằng nét mặt vui vẻ. Vì cô đang rất tự tin vào tài nấu ăn của mình bảo đảm sẽ làm nam nhân này hài lòng.

"Cô tên gì? Giỏi tiếng Trung như vậy, chắc cũng là người Trung Hoa đúng không?"

"Dạ, em tiên Mộng Thiên Chúc. Còn anh hai em là Mộng Thiên Ân, hai người bọn em đều là người Trung Hoa, do có một số chuyện gia đình nên em với anh hai mới sang đây sinh sống cũng được hơn ba năm rồi."

"Vậy à!"

Tôn Tử Đằng cũng không thích hỏi quá nhiều về chuyện cá nhân của người khác nên lúc này căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, mãi một lúc sau thì Mộng Thiên Chúc mới hỏi nhỏ anh một câu:

"À mà... Sao anh lại nằm bất tỉnh trước cửa nhà của Bạch tổng vậy?"1