Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 86: Người nợ em cả đời



Trăng treo trên đỉnh đầu, nhưng trăng hôm nay rất mờ. Có lẽ cũng giống như nỗi lòng lan man của một người đàn ông sắp phải trải qua chút đau thương của chuyện tình cảm mà anh đã phần nào linh cảm được từ trước.

Trong khu vườn đầy hoa thơm tươi sắc, những cánh hoa dã quỳ nhẹ nhàng bung mình trong đêm, tuy cánh hoa nhỏ nhắn lại mỏng manh nhưng dã quỳ là loài hoa tràn đầy sức sống mãnh liệt còn là biểu tượng cho tình yêu chung thủy, hoa tỏ ý kiêu hãnh không bao giờ chịu khuất phục.

Dã quỳ thật giống với người con gái ấy, cô yêu một người, yêu rất lâu. Cô chung tình như ý nghĩa của loài hoa ấy.

"Anh đang nghĩ gì?"

Nhược Y từ phía sau đi tới, từ xa cô đã bắt gặp dáng vẻ cô đơn của một người đang có tâm sự trong lòng.

Khi cô đến gần và khẽ hỏi một câu thì ánh mắt dành cho anh vẫn là sự dịu dàng và một nụ cười ôn nhu. Chỉ tiếc là trong tim cô lại không có anh.

Tôn Tiêu Đài cong nhẹ phiến môi gợi cảm, anh quay sang đối mặt với cô gái. Sâu trong ánh mắt có chút tiếc nuối của một tình yêu không thành.

"Anh đang nghĩ sau này phải đi đâu để tìm được một người như em, đến làm vợ của anh!"1

Câu trả lời của người đàn ông khiến Bạch Nhược Y thoáng một chút ngỡ ngàng, ý của anh như thế chẳng lẽ nào đã biết được trong cuộc trò chuyện này cô sẽ nói gì với anh?

"Anh...Anh đã..."

"Anh biết chuyện em định nói với anh là gì rồi."

Giọng anh nhẹ nhàng như một cơn gió vừa thổi ngang qua vành tai cô gái.

"Anh sẽ không trách em chứ?"

"Sao lại trách em, anh đã từng nói dù em quyết định như thế nào, em chọn lựa ai thì anh cũng đều tôn trọng mà. Cho nên em đừng cảm thấy áy náy gì cả."1

Bạch Nhược Y im lặng vài giây, sau đó mới nhỏ giọng tiếp lời:

"Em không chọn ai cả. Từ chối anh nhưng không có nghĩa là em chấp nhận tha thứ cho người ấy."

Không gian chợt rơi vào yên lặng sau câu nói của người phụ nữ. Cả hai đều đứng ngang nhau, mắt nhìn vào khóm hoa dã quỳ trước mắt, để cơn gió nhẹ nhàng ru lòng người trở nên bình yên.

"Em có tin vào duyên số không?"

"Duyên số sao?"

"Đúng vậy! Mỗi một đôi tình nhân được gặp rồi yêu nhau đó là duyên số. Nhưng để được bên nhau trọn đời thì phải xem có nợ nhau hay không."

"Ý của anh, em không hiểu?"

Lúc này hai người mới lần nữa quay lại đối mặt nhìn nhau, Tôn Tiêu Đài vẫn dành riêng cho cô ánh mắt trìu mến nhất.

"Giữa anh và em là duyên số. Có duyên gặp mặt nhưng lại không đủ nợ để bên nhau lâu dài. Anh nợ em, ba năm qua anh đã trả đủ và đến lúc phải rời đi. Vì người em mắc nợ, lại là một người khác!"1

Biết rõ Nhược Y vẫn còn đang mơ hồ trước  những gì mình đang nói nên Tôn Tiêu Đài lại nói tiếp:

"Trước đây em nợ Tử Đằng nên phải trả. Sau năm năm em trả xong phần nợ của mình, sau đó đến lượt anh trả nợ cho em. Và bây giờ anh cũng trả xong phần nợ của mình. Người tiếp theo và có lẽ cũng là người duy nhất còn lại phải tiếp tục trả món nợ ân tình cho em là Tử Đằng."

"Nghĩ kỹ lại sẽ thấy em và Tử Đằng có duyên cũng có nợ, đó là số phận mà ông trời đã sắp đặt. Dù anh có cưỡng cầu, hay tệ hơn là chiếm đoạt đi chăng nữa thì thứ vốn dĩ không phải của mình, cuối cùng cũng sẽ không thuộc về mình. Cho nên anh hi vọng em sẽ sớm tìm lại được hạnh phúc thật sự mà em cần."

Anh nhìn người con gái mình yêu với ánh mắt điềm nhiên, chẳng chút giận dỗi hay trách móc nào, thậm chí Nhược Y còn nhận ra những tia chân thành trong đôi mắt ấy sau những gì Tôn Tiêu Đài vừa nói.

"Cảm ơn anh đã hiểu cho em! Em cũng hi vọng rằng anh sẽ sớm tìm được một cô gái yêu anh hết lòng. Vì một người tốt như anh xứng đáng được tôn trọng và hạnh phúc."

"Anh cũng hi vọng là sớm tìm được, chứ sắp già đến nơi rồi."1

Tôn Tiêu Đài bật cười vui vẻ, trông anh như chẳng  có chút gì muộn phiền cũng phần nào giúp Nhược Y giảm bớt áy náy trong lòng.

"Đúng là sắp già thật rồi, cả anh hai của em nữa. Chúc hai anh nhanh chóng tìm được nửa kia của mình nè!"

"Cảm ơn cô nhé, nhưng anh đây không cần đâu. Độc lập, tự do chính là hạnh phúc. Yêu đương làm gì cho tim đau, đầu nhức."1

Đang yên đang lành tự nhiên lại xuất hiện giọng nói của Bạch Thoại An vang lên cách đó không xa, khiến cả hai người họ đều giật mình, lúc nhìn thấy Bạch Thoại An thì anh đã đi đến khoác tay qua vai người anh em của mình.

"Thế anh hai không định lấy vợ sinh con, tìm người nối dõi cho Bạch gia à?"

"Ờ thì, chuyện đó từ từ rồi tính. Anh còn trẻ mà, phong độ ngời ngời thế này em còn sợ anh ế sao?"1

Bạch Thoại An tự tin hất cằm, ra vẻ tự cao tự mãn với Nhược Y khiến cô phải bĩu môi mỉa mai ngay lập tức.

"Đúng rồi, phong độ ngời ngời nhưng bản lĩnh cua gái thì không có nha. Thêm cái tính cách tùy hứng không nghiêm chỉnh của anh thì không chừng là ế chổng mông cũng không ai thèm hốt."

"À... Em đang khinh thường người anh hai này chứ gì? Được, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy chỉ cần anh bước chân ra đường là có gái theo về nhà. Em cứ chống mắt lên mà xem anh hai thể hiện nè."

"Tiêu Đài chúng ta đi."

"Đi đâu thằng ông nội nhỏ?"

"Thì đi kiếm gái chứ đi đâu. Trong quán bar có đầy, tôi với chú tới đó vừa uống rượu vừa tia gái. Bảo đảm trong vòng một nốt nhạc thôi là hai tay hai em."1

Bạch Thoại An nhướng mày. Đắc ý nói xong thì không cần đợi Tôn Tiêu Đài có đồng ý hay không đã trực tiếp kéo anh đi.

Nhìn theo bóng dáng của hai người đàn ông kia mà Nhược Y bật cười, sau đó lại thở hắt ra một hơi.

Cuối cùng thì bao nhiêu ưu tư trong lòng cũng được trút xuống. Mong rằng người tốt như Tôn Tiêu Đài rồi sẽ sớm tìm được chân ái của cuộc đời mình.

Còn cô thì lại tiếp tục tùy duyên, để xem số phận sẽ an bài như thế nào. Xem người đàn ông ấy có đúng là người sẽ nợ cô cả đời hay không!