Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 97: Anh ấy nhất định sẽ không đến



Có cái rét nào lạnh bằng cái rét của mùa đông. Khi giữa đêm đen mịt mờ lúc này, ngoài trời đã lất phất tuôn rơi từng màn tuyết trắng xóa, mang theo thêm khí lạnh đến cõi hồng trần, phủ lên vạn vật một màu trắng tinh khôi và cái giá rét đến tê tái lòng người.

Khung cảnh vốn dĩ đã ảm đạm đến nao lòng nhưng tại ngôi nhà hoang nằm ngay bên bìa rừng tại thời điểm này lại càng trở nên quỷ dị.

Trong một căn phòng nhỏ ẩm thấp, cũ kỉ chỉ le lói chút ánh sáng mờ nhạt từ đốm lửa được đốt bằng củi ở giữa phòng.

Xung quanh là nhóm người của Lại Minh San đang ngồi canh giờ trên điện thoại, vì hơn 15 phút nữa thôi sẽ tới giờ giao dịch.

Ánh mắt của người phụ nữ tàn độc lúc này từ từ chuyển hướng về phía Bạch Nhược Y đang nằm co ro trong một góc, cô cuộn mình hết sức có thể để giảm bớt sự lạnh lẽo đang bủa vây lấy thân thể.

Đôi môi khô nứt vì lạnh, vì thiếu nước đến bong tróc cả da. Khuôn mặt xinh đẹp như một thiên thần trong sáng giờ đây lại in đầy những dấu vết bầm tím, từ cổ xuống hẳn tới bàn chân đâu đâu cũng chằng chịt vết thương, màu máu tanh nồng đã sớm nhuốm đầy quần áo.

Chiếc bụng đói meo vì cả ngày nay chẳng được ăn gì đang kêu réo inh ỏi, càng khiến cô thêm mệt mỏi, cảm nhận được sinh mệnh của mình dường như mỗi lúc một yếu đi. Chỉ chưa qua 24 giờ mà một người phụ nữ tay yếu chân mềm lại ra nông nổi này thì cũng thừa biết được rằng mức độ ra tay của Lại Minh San tàn độc đến cỡ nào.

"Sắp tới giờ rồi, hai người ra đầu đường canh chừng đi. Có động tĩnh gì bất ổn thì báo ngay cho tôi rồi lập tức rút lui."

Nhìn đồng hồ chỉ còn kém 10 phút nữa là đúng 12 giờ, Lại Minh San liền ra lệnh cho hai gả đồng bọn ra ngoài canh gác. Còn cô ta thì tự thân ở lại chờ đợi người đàn ông ấy đem tiền tới.

"Bọn này tin tưởng cô em. Hi vọng cô đừng có lật lọng, kẻo tay hai thằng tôi dính máu đàn bà thì mất mặt đàn ông lắm."

Trước khi đi A Huân còn để lại một lời cảnh cáo, dằn mặt Lại Minh San rồi mới cùng tên đàn em của mình rời khỏi.

Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người phụ nữ, một người thì sức cùng lực kiệt, đáng thương đến mức xót xa lòng người, kẻ thì lại lộ ra nét mặt thâm sâu như một ác quỷ đội lốt người.

Cô ta lấy ra một điếu thuốc, bật lửa châm ngòi rồi đưa lên môi rít lấy một hơi. Sau đó lại rút trong túi quần ra một khẩu súng lục, đôi mắt mưu mô xảo trá săm soi kĩ càng cái thứ có thể lấy mạng người chỉ sau một cái chớp mắt trên tay mình.

Trong mơ hồ, Bạch Nhược Y vẫn có thể nhận ra thứ trên tay Lại Minh San đang cầm là gì, lúc này cô mới thật sự cảm thấy lo sợ. Sợ rằng nếu người đàn ông ấy thật sự tới đây thì người đàn bà này trong cơn điên tiết chẳng biết sẽ làm ra trò gì khi đã bị dồn vào chân tường.

"Mày đừng có sợ. Tao chỉ dùng nó để phòng thân thôi, nhưng nếu như mà anh ta có giở trò gì sau lưng thì... Đùng, súng trong tay tao sẽ được bóp cò. Chậc chậc, lúc đó máu tươi sẽ chảy ra, hơi thở của anh ta hoặc là của mày sẽ yếu dần, yếu dần, rồi từ từ tắt thở. Haha... Nghĩ thôi đã thấy kinh dị rồi đúng không? Vậy cho nên là mày hãy cầu nguyện rằng anh ta ngoan ngoãn hợp tác mà không giở trò gì sau lưng đi. Vì một kẻ đã đến đường cùng như tao thì chẳng còn cái gì để luyến tiếc nữa đâu."

Giọng điệu của ả ta lúc trầm lúc bổng nhưng luôn luôn lúc nào cũng tỏa ra một luồng khí rùng rợn, như đang ngầm cảnh báo cho cô biết rằng, sắp tới sẽ có một thứ gì đó rất hãi hùng xảy ra.

Nhược Y cố gắng gượng người ngồi dậy, đôi mắt nhìn Lại Minh San cũng lạnh lùng, lãnh khốc không kém. Cô sẽ không bao giờ van xin con người đê tiện này mà chỉ thều thào một câu khinh bỉ ngắn gọn.

"Người như mày, mãi mãi sẽ không được toại nguyện. Vì Tử Đằng chắc chắn sẽ không tới."

"Thật vậy sao? Vậy mày nghe xem ngoài kia là âm thanh gì... Có phải là động cơ của một chiếc ô tô hay không?"

Nhược Y vừa nói xong thì Lại Minh San đả tỏ ra vẻ thích thú, khi lúc này đã nghe được tiếng xe đang từ từ tới gần.

"Đó đó, chiếc xe ấy dừng rồi. Mày nhìn ra phía cửa xem, có phải người đàn ông của mày đã tới rồi đúng không?"

Ả ta vẫn cười một cách nguy hiểm, nhưng Nhược Y còn chưa kịp nhìn thì Lại Minh San đã ném điếu thuốc xuống sàn nhà, sau đó đi nhanh về phía Nhược Y, lôi cô đứng dậy dùng tay chắn phía trước cổ, tay còn lại thì chĩa thẳng họng súng vào thái dương của Bạch Nhược Y.

Bên ngoài, người đàn ông mang theo một chiếc cặp khá to, bên trong có lẽ là chứa đầy tiền. Anh từ từ bước vào trong căn nhà, mắt phượng lạnh lùng đảo nhìn xung quanh.

"Tiểu Nhược, anh tới rồi! Tới để đưa em về nhà với con đây. Em ở đâu thì lên tiếng cho anh biết đi, tiểu Nhược."

Giọng nói đầy lo lắng của người đàn ông vang vọng trong nhà, khi anh đã nhìn mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy người con gái mình yêu ở đâu.

Cùng lúc này trong một căn phòng cách đó không xa, Lại Minh San và Nhược Y đều có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Tôn Tử Đằng.

Nhìn thấy anh, Nhược Y đã không kìm được nước mắt, cô mím môi, liên tục lắc đầu, và tự hỏi rằng tại sao anh lại đến đây cơ chứ.

"Sao nào, giờ thì thấy tao nói đúng rồi chứ. Người đàn ông đó đã vì mày mà đến đây, bất chấp nguy hiểm cận kề. Ấy vậy mà mày lại vì chút chuyện cỏn con trong quá khứ mà dứt khoát tuyệt tình. Xem ra, Tôn Tử Đằng anh lại yêu nhầm người nữa rồi."

Lời của Lại Minh San thều thào bên vành tai của cô gái, từng lời nói như xát muối vào tim khiến cô không tài nào kìm được nước mắt.

"Lên tiếng đi, anh ta đang cuống cuồng tìm mày kia kìa. Mau lên tiếng để anh ta chạy vào đây cứu mày."

Nhược Y lắc đầu thật mạnh, cô thà chết trong tay người đàn bà này cũng không muốn thấy người đàn ông ấy tự lao đầu vào nguy hiểm.

Thấy Bạch Nhược Y phản kháng không chịu lên tiếng, Lại Minh San vì không muốn kéo dài thời gian mà trực tiếp xoay người qua thúc vào bụng cô một cái thật mạnh, khiến cô đau đớn quằn quại mà khẽ kêu lên.

"A..."