Hôn Ước Quý Tộc

Chương 29: Mất tích



Hải Nghi thực sự bị sốc nặng khi biết thân phận của mình không gây bất ngờ cho bất kì ai cả, có chăng chỉ là sự thất vọng tràn trề xuất hiện trên mặt của mấy cô nàng trong Black Rose.

Điều này thật sự là đả kích rất lớn với họ, vì từ lâu họ đã xem Black như hình mẫu lí tưởng bạn trai của mình, cũng khó trách họ lại thất vọng đến thế. Nhưng cho dù là gái hay trai thì đều xuất chúng như vậy, đều là thủ lĩnh của họ từ trước đến giờ, và nếu không có cô thì bây giờ có lẽ họ đang lang thang ở đâu đó không nơi nương tựa rồi.

Hôm nay, Black Rose náo nhiệt hơn hẳn. Bar The Night hôm nay vẫn do Blue chịu trách nhiệm, cứ nhìn gương mặt méo mó của thằng cha quản lí thì biết, chắc chắn thiệt hại không nhỏ nha. Hắn là quản lí, Blue lại chính là cậu chủ, chẳng lẽ bắt hắn xòe tay đòi tiền cậu chủ sao?

Giữa tiếng nhạc rền vang, đèn màu nhấp nháy, ánh đèn màu xanh của chiếc điện thoại trên bàn không ngừng sáng lên.

Lạnh lùng nhìn dòng chữ “Hải Nam is calling” hiện lên trên màn hình điện thoại, rồi đưa mắt nhìn đám người đang nhảy nhót phía trước, trong đám đông Green nhìn thấy gương mặt quen thuộc, gương mặt làm hắn bị dày vò rất nhiều năm.

Không biết từ lúc nào, hắn đặt sự chú ý lên người “thằng nhóc” đó, một “thằng nhóc” kì lạ, lạnh lùng, kiêu ngạo, mặc đồng phục huấn luyện, đứng trước mặt hắn nhìn hắn một lượt rồi gật đầu, không nói không rằng, kéo hắn đi về phía của hai đứa bé khác, hùng hồn tuyên bố “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là Balck Rose”.

Nếu không phải thấy được cảnh tượng của Hải Nam hôn “thằng nhóc” đêm hôm đó, có lẽ hắn nghĩ mình bị bệnh thật, làm sao lại rung động trước một thằng con trai? Hắn vui mừng vì biết cô là con gái nhưng khi biết cô là cháu gái của Nguyễn Hà Trung thì trong lòng hắn rất mâu thuẫn, rốt cuộc là yêu hay là hận.

Suốt những năm qua hắn duy trì bộ dáng bất cần đời, lạnh lùng, ngạo nghễ luôn dùng phương thức đối nghịch với cô để che dấu tình cảm của mình, cho đến bây giờ hắn cũng không biết mình nên dùng thái độ gì đối xử với cô.

Ánh đèn màu xanh của điện thoại không ngừng sáng lên, ánh mắt hắn mãnh liệt, nhìn tên người gọi trong điện thoại, lạnh lùng tắt máy.

Hải Nam tức giận nhìn điện thoại bị tắt, hắn cắn răng nhấn lại lần nữa thì nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu của một cô gái “Thuê bao quý…”

Không đợi đến khi cô gái kia nói hết, Hải Nam bực tức ném điện thoại lên giường, rồi thuận thế ngã nằm lên đó.

- Chết tiệt, còn dám tắt máy của tôi, để xem tôi trừng phạt em thế nào.

Nhìn đồng hồ điểm 7 giờ trên tay, Hải Nam rủa thầm, giọng nói lạnh lùng không che dấu bất an cùng lo lắng trong lòng.

8 giờ tối, tan tiệc.

Vốn định liên lạc cho Hải Nam nhưng nhìn màn hình điện thoại đen thui, Hải Nghi thầm than.

- Xong rồi! Sao lại hết pin bây giờ chứ.

Bỏ điện thoại vào túi, Hải Nghi sắp xếp cho Thế Hi đưa Như Băng về, Vũ Khánh đưa Bảo Phi về, còn cô tự mình lái xe lên núi.

Nhanh thật, sao ông trời không nói không rằng muốn tối là tối nhanh như vậy chứ. Trời tối thật đáng ghét!

- Chết tiệt, chiếc xe này cũng muốn chống đối với mình sao!?

Mở của xe bước ra, Hải Nghi nhìn xung quanh, mới đi được nửa đoạn đường, xung quanh toàn cây là cây, may mắn còn có đèn xe, nếu không cô cũng không biết làm sao.

Đây là con đường duy nhất dẫn lên tòa nhà màu trắng, hai bên đường toàn là đá và cây cổ thụ. Từng tảng đá nhọn hoắc đưa ra nguy hiểm, nếu lái xe không cẩn thận có thể xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Tán cây cao vút che khuất cả ánh trăng.

Mở đầu xe, Hải Nghi chồm người về trước hi vọng phát hiện được hư hỏng. Nhưng không cẩn thận vấp ngã, đầu gối đập trúng vào tảng đá, cả người lăn tròn xuống vách núi tối đen.

Lúc này tại Nguyễn Hà gia, Nguyễn Hà Trung bất an đi đi lại lại làm mọi người hoa cả mắt. Đến ngay cả vợ chồng của Nguyễn Hà Huy cũng lo lắng, vì từ chiều đến giờ họ không gọi được cho con gái. Bọn người của Hải Phong lại càng không nghe máy.

- Mấy đứa nhỏ này, làm thế nào vậy chứ, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về.

Nguyễn Hà lão phu nhân sốt ruộc nói, bà mới nhận được đứa cháu gái thật không muốn nó xảy ra chyện gì. Lão già chăm sóc con bé nhiều năm như vậy, trực giác của ông ấy chắc chắn đúng.

Nguyễn Hà Trung không đợi được nữa, trực tiếp nắm lấy điện thoại gọi điện cho Hải Phong.

Trong phòng khách của tòa biệt thự màu trắng, mọi người nhìn chăm chú vào di động của hải Phong đang reo trên bàn, nếu nhớ không lầm thì đây là lần thứ 11 Nguyễn Hà lão gia gọi điện hỏi thăm cháu gái về chưa nha.

Nhìn điện thoại đổ chuông liên tục Hải Phong bất đắc dĩ bắt máy.

- Haha, gia gia, ngài ăn tối chưa.

- Ăn… ăn cái gì, bọn nhóc chúng bây sao không bắt máy hả, có phải muốn ta tức chết hay không? Như thế nào lại không nhìn thấy Jerry, hả?

- Ha, gia gia ngài đừng tức giận, chẳng phải lúc trước Hải Nghi vẫn hay trốn đi chơi khuya sao, nói không chừng lát nữa con bé sẽ lén trở về thôi.

- Hừ, rừng núi tối đen như vậy, Jerry rất sợ tối, không may xảy ra chuyện gì thì thế nào?

- Vâng, gia gia yên tâm con sẽ đi tìm con bé ngay, ngay khi tìm được con sẽ báo lại cho ngài.

- Hừ!

Cúp điện thoại, Hải Phong thở ra một hơi.

- Hải Nam, cậu liên lạc được với con bé chưa?

- Chưa, huống hồ nếu là trong rừng thì điện thoại sẽ không có sóng.

Nhất thời mọi người đều trầm mặc.

- Để tôi đi tìm.

Hải Nam nóng lòng đứng lên, hướng phía cửa đi tới.

- Tôi đi với cậu.

Không ngờ Hoàng Tử Minh lại đi theo, không đợi mọi người kinh ngạc thì bóng dáng đã khuất sau cánh cửa.

Anh em Hải Duy, Hải Lâm cùng Minh Quân cũng lần lượt theo sau.

Trong phòng khách mọi người im lặng chờ đợi, nếu không tìm được cháu gái của Nguyễn Hà lão gia, thì đêm nay bọn họ khó mà yên ổn ngủ.

Trong góc khuất, ánh mắt Hà Hiểu Lam sâu thẳm nhìn theo bóng người đi khuất. . truyen bjyx

Nắm chặt máy ghi âm trong tay, Hiểu Lam sâu kín nói “Hôm nay, Nguyễn Hà Hải Nghi mất tích”.