Honey

Chương 7



Du Tri Niên trở lại văn phòng sau cuộc họp, Nam Cảnh đã xếp ngay ngắn chuyển phát nhanh được gửi cho hắn trên bàn.

Chỉ là những chuyển phát nhanh này không bao gồm túi giấy có ảnh chụp được gửi đúng giờ trong quá khứ.

Không biết cậu ta với người đẹp nước Anh thế nào rồi, cũng không biết cậu ta có còn trêu mèo mỗi đêm hay không.

Du Tri Niên xua đi những suy nghĩ nhàm chán hiện lên lúc này, ngồi trở lại ghế và tiếp tục làm việc.

Bước vào nhà dì Phan, hắn và Tiêu Ý Trì chạm mắt nhau. Nhìn nụ cười rạng rỡ mang theo vẻ khiêu khích của đối phương, trong đầu Du Tri Niên chỉ có một suy nghĩ: Âm hồn bất tán.

Lại nhảy vào bãi mìn của hắn rồi, tiểu ác ma rất vui.

Trước mắt có tấm kim bài miễn tử của dì Phan, Tiêu Ý Trì vô tư mà chơi xấu.

Du Tri Niên từ trên lầu đi xuống, thay một bộ đồ mặc ở nhà màu xanh nhạt.

Dì Phan đang trò chuyện với Tiêu Ý Trì lại khó hiểu, "Tri Niên, sao không mặc bộ đồ Snoopy ấy? Mới thay hôm qua mà."

Bước chân Du Tri Niên khựng lại. Nụ cười bên khóe miệng của Tiêu Ý Trì không giấu được nữa, anh áp nắm tay lên môi, bả vai rung lên một cách dữ dội.

"... Bộ này mặc thoải mái hơn." Du Tri Niên trả lời tỉnh rụi.

"À." Dì Phan thấy hắn đi thẳng vào bếp, quay đầu nhìn Tiêu Ý Trì, hào phóng vạch trần điểm yếu của đứa nhỏ, "Hôm nay con tới, có lẽ nó muốn duy trì hình tượng trước mặt con đó, nhóc đó từ khi còn bé đã thích Snoopy."

"Thế ạ?" Tiêu Ý Trì nhướng mày, cười nói, "Anh ấy còn có cái gì....."

"Tiêu Ý Trì..." Phòng bếp là kiểu nửa mở, Du Tri Niên đứng ở cửa gọi cả tên lẫn họ, "Vào bếp giúp đi."

Tiêu Ý Trì mỉm cười, xin lỗi dì Phan, "Dì, để con vào xem trước nha."

"Được, đi đi."

Anh đi đến cạnh Du Tri Niên, biết rõ còn cố tình hỏi, "Luật sư Du, có gì dặn dò?"

Du Tri Niên hạ thấp giọng, "Dì hiếu khách, để cậu ở lại nhà ăn cơm, mong cậu đã là khách thì hãy đặt đúng vị trí của mình."

"Nhưng mà..." Tiêu Ý Trì ra vẻ tủi thân, "Anh thích Snoopy đâu phải lỗi của tôi..."

"..." Ánh mắt Du Tri Niên chần chừ trên một hàng dao kéo.

Thấy thế, Tiêu Ý Trì lập tức sửa miệng, "Vừa rồi tôi không nghe thấy gì hết á, tôi chỉ là công cụ ăn cơm hình người thôi!"

Du Tri Niên giận dữ liếc anh một cái, "Cậu có kỵ món nào không?"

Công cụ hình người lắc đầu, "Không có!"

"Dì lớn tuổi, nếu không ăn thực phẩm tươi thì buổi tối thường ăn khá nhạt." Nói rồi, hắn mở tủ lạnh, lấy cá ra, hỏi Tiêu Ý Trì, "Thịt này ăn được không?"

Tiêu Ý Trì ra hiệu, "OK."

Tiếp theo, Du Tri Niên dẫn anh đến vườn rau, chỉ vào một bên, "Rau bên này phát triển tốt lắm, muốn ăn không?"

Tiêu Ý Trì nhìn xem, có vài loại anh không biết tên, bèn nói, "Đều được à?"

Du Tri Niên không nhiều lời, mang ủng cao su, đeo găng tay lao động, nhanh chóng chọn vài loại rau trên ruộng bỏ vào rổ.

Tiêu Ý Trì đứng nhìn ở bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của luật sư Du thật vĩ đại.

Du Tri Niên vào lại nhà, Tiêu Ý Trì biết điều cầm rổ cho hắn.

Khi đưa rổ, Du Tri Niên hỏi, "Biết những món này là gì không?"

Tiêu Ý Trì khiêm tốn nhận sự dạy dỗ, "Không biết." Vốn định chờ Du Tri Niên công bố đáp án, nào ngờ đối phương "ha" một tiếng, "Học sinh tiểu học còn biết nhiều hơn cậu."

Á à, hóa ra là chờ anh ở đây.

Tiêu Ý Trì chẳng bực chút nào, cười nói, "Luật sư Du, ngài còn phải nấu cơm cho người 'không bằng học sinh tiểu học' như tôi, tôi còn không biết phải cảm ơn ngài thế nào đây!"

Ánh mắt Du Tri Niên tối sầm lại.

Tiêu Ý Trì lập tức xoay người, nịnh nọt chạy tới, "Dì ơi, con cho dì xem tối nay ăn rau gì nà!"

Lúc anh mang rổ rau trở vào bếp, Du Tri Niên đã bận rộn trước quầy bếp. Chỉ thấy hắn một tay lấy trứng gà, một tay gõ ngón cái vào thành chén rồi tách ra, lòng đỏ và lòng trắng trứng chảy vào chén. Hắn đập liên tục ba quả trứng, động tác liền mạch lưu loát, rất điêu luyện.

"Rửa rau." Du Tri Niên khuấy trứng, không thèm nhìn Tiêu Ý Trì lấy một cái, trực tiếp ra lệnh.

Nói cho cùng thì ăn người miệng mềm*, thế nên Tiêu Ý Trì im lặng và làm việc.

*Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Sau khi anh rửa rau xong, Du Tri Niên kiểm tra, lấy một loại rau lá xanh, chọn một trong số mấy con dao làm bếp, rửa sạch rồi thái nhỏ rau. Lá rau được cắt gọn gàng, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Cũng không phải chưa từng thấy người ta nấu ăn, nhưng khi chuyện này đặt trên người Du Tri Niên, liền có một sự tương phản rất lớn, gần như nhuốm màu kịch tính, làm Tiêu Ý Trì không thể rời mắt.

Lúc này Du Tri Niên nhìn vào Tiêu Ý Trì, hai mắt đối phương sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm động tác trên tay hắn, y như đang xem ảo thuật.

"Cản trở, ra ngoài chờ đi."

Không cần anh làm việc càng tốt. Tiêu Ý Trì vừa chửi thầm vừa đi ra ngoài.

Dì Phan thấy anh ra tới, mỉm cười vẫy tay với, giống như muốn chia sẻ bí mật gì đó.

Tiêu Ý Trì đi qua, nhìn kỹ hơn, trên tay dì Phan là album ảnh của Du Tri Niên, "Cho con xem ảnh của Tri Niên hồi nhỏ."

Dì Phan ơi, dì là người tốt nhất trần đời, bắn tim!

Thứ đầu tiên đập vào mắt là tấm ảnh của đứa bé vài tháng tuổi. Trong ảnh, bé con ú nu ú nần đang quỳ bò, trên đầu có một nhúm tóc mềm mại, cười toe toét, lại không có răng, đôi mắt cong cong như vầng trăng non — bé con đáng yêu hết nấc, làm tan chảy trái tim người xem.

"Đây là... luật sư Du?"

"Đúng vậy. Mỗi khi giận nó, dì liền nghĩ đến bức ảnh này, nghĩ đến đứa nhỏ này vẫn có lúc đáng yêu, thế là dì không còn giận nữa." Dì Phan cười và giải thích.

Trong bếp đã truyền đến tiếng xào rau, theo sau là mùi thơm của đồ ăn bay tới. Tiêu Ý Trì quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn trong bếp, thầm nghĩ đây là hiện thực huyền ảo gì thế này.

Trên bàn cơm tối, khóe mắt Du Tri Niên liếc qua Tiêu Ý Trì.

Đối phương đưa đũa đồ ăn vào miệng, nhai vài cái, đôi mắt chớp chớp, trong nháy mặt ngập tràn ánh sáng, "Ngon!"

"Đúng đó! Tay nghề của Tri Niên tốt lắm, con ăn nhiều một chút!" Dì Phan rất vui.

Anh nhìn về phía Du Tri Niên, lặp lại lần nữa, "Ngon á!"

Lúc này Du Tri Niên mới thấy rõ, trong mắt Tiêu Ý Trì có ngôi sao. Rõ ràng là dáng mắt bình thường, nhưng trong mắt lại chứa cả ngân hà. Đây không phải là ánh sáng phản chiếu từ ánh đèn, mà là cảm xúc tràn ra từ cửa sổ tâm hồn.

Sức hút vô cùng mạnh mẽ.

Dì Phan cười gắp cho Tiêu Ý Trì một miếng cá to, "Nếm thử cái này đi con!"

"Dạ!" Tiêu Ý Trì cắn một cái, "Thơm quá!" Rõ ràng không thấy Du Tri Niên bày ra gia vị bí mật gì, chỉ là dầu muối tương dấm bình thường, sao lại có thể nấu ăn ngon thế nhỉ?

Tiêu Ý Trì ngẩng đầu, chạm mắt với Du Tri Niên. Trên mặt đối phương không có biểu cảm gì, nhưng có thể cảm giác được hắn đang đắc ý.

Tiêu Ý Trì quyết định thu bớt lời khen của mình.

Nhưng ngon chính là ngon nha, trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.

"Tri Niên, gắp đồ ăn cho Ý Trì đi, làm chủ nhà tốt nào."

Dì Phan nói vậy, Du Tri Niên đành phải gắp cho anh một đũa rau xào với trứng.

"Cảm ơn luật sư Du!" Tiêu Ý Trì cầm chén lên nhận, đưa vào miệng, hai má phồng lên, chớp chớp mắt.

Lần này anh chưa nói gì, nhưng vẻ mặt vừa nhìn là hiểu.

Thết đãi khách xong, dì Phan lại mang ra một bình rượu thủy tinh màu xanh lá, trong đó có một nửa là quả mơ ngâm. "Ý Trì, nếm thử rượu mơ của chúng ta ngâm đi."

Đây là đãi ngộ thần tiên gì thế lày.

"Cảm ơn dì!"

Mở nắp rượu, rót rượu vào ly, hương thơm của rượu mơ thấm vào ruột gan.

Tiêu Ý Trì cầm ly rượu lên, ngửi ngửi, rồi nhấp một ngụm.

Vị ngọt hơi chát, không gắt, dư vị bất tận, đọng lại trên răng, như uống vào cả mùa hạ. Tiêu Ý Trì đặt ly rượu xuống, lắng nghe tiếng côn trùng kêu trong sân, chậm rãi thở ra một hơi dài.

Ba bữa, bốn mùa, năm giác quan đầy đủ. Đây là khói lửa mà anh theo đuổi.

Anh đảo mắt nhìn Du Tri Niên, "Luật sư Du, không ngờ anh lại dung dị như vậy, tôi còn tưởng mỗi bữa anh đều quấn khăn, dùng những món ăn cao cấp với độ tinh chuẩn cao chứ."

Du Tri Niên ngồi trên ghế mây nhắm mắt nghỉ ngơi, phớt lờ anh.

Tiêu Ý Trì đột nhiên cảm thấy, nửa kia của Du Tri Niên sẽ rất hạnh phúc.

Anh bật cười một cách vô nghĩa, uống cạn ly rượu.

Trước khi đi, Tiêu Ý Trì xin dì Phan phần cá còn thừa để mang đi.

"Ở nhà nuôi động vật nhỏ à?" Dì hỏi.

Tiêu Ý Trì lắc đầu, đúng lúc gặp Du Tri Niên đã thay đồ và đi xuống lầu.

"Công viên nhỏ gần nhà con có một con mèo hoang nhỏ, con đem về cho nó ăn."

"Nếu không định nuôi, cho ăn sẽ làm nó ỷ lại, sau này nó sẽ rất khó đi kiếm ăn." Du Tri Niên nhắc nhở.

"Biết rồi." Trước kia Tiêu Ý Trì chỉ chơi với nó, chứ không cho nó ăn. Nhưng sáng hai hôm trước, anh gặp nó, phát hiện cái bụng vốn dĩ lồi xương của nó đã sà xuống, bước đi có chút nặng nề.

"Nó mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng, nếu không con nhỏ sẽ phát triển không tốt." Khi nói chuyện, giọng điệu của anh ôn hòa.

Du Tri Niên không nói gì nữa.

"Tôi đưa cậu về nhà." Du Tri Niên thay giày.

"Tôi gọi xe là được."

Dì Phan mở miệng, "Đứa nhỏ ngốc, gọi xe ở đường Phổ Viên mắc hơn chỗ khác rất nhiều, để Tri Niên đưa con về đi."

Du Tri Niên cầm chìa khóa xe và đi ra ngoài.

Chẳng trách vừa rồi hắn không uống rượu. Tiêu Ý Trì quay đầu tạm biệt dì Phan, "Dì ơi, con đi trước, bữa cơm tối nay con ăn rất vui."

"Vậy thì tốt, sau này thường xuyên tới đây, có cơ hội cũng nếm thử tay nghề của dì nhé."

"Dạ."

Dưới màn đêm, những bông hoa trong vườn vẫn ngát hương, nhất là khi trời chưa sáng hẳn, hương thơm càng thêm lắng đọng, ngọt ngào và quyến luyến.

Tiêu Ý Trì có ảo giác rằng mình mang theo cả người hương hoa vào trong xe, suy nghĩ kiều diễm này làm đầu óc ngà ngà say của anh càng thêm vui sướng.

Trong lúc xe chạy, anh tựa đầu vào cửa sổ, vô thức khe khẽ ngâm nga một giai điệu.

Du Tri Niên đang lái xe vẫn giữ im lặng, không so đo với anh.

Giọng nam ngâm nga, ca khúc không lạc điệu, hơn nữa mang theo đặc sắc dân tộc riêng biệt. Đó là Muqam của Tây Vực, nguyên văn lời bài hát, "Tôi biết, Thánh A La biết, người khác không ai biết...... Mặt tôi như quả táo, tương tư làm nó vàng; phải cũng si tình, phải cũng nhớ thương."

Xe dừng lại trước đèn đỏ, Tiêu Ý Trì hoàn hồn, ngừng ngâm nga. Anh áy náy nhìn về phía Du Tri Niên, "Xin lỗi, vô thức hát ra rồi."

"Đỡ hơn bài rap trên đài hôm đó một xíu."

"Ha ha ha!" Tiêu Ý Trì ngừng cười, "Cảm ơn anh nhớ."

Cuối cùng, xe dừng lại trước công viên nhỏ.

"Luật sư Du, bái bai."

Du Tri Niên chờ anh trêu chọc chuyện mình thích Snoopy, không ngờ người nọ lại rời đi một cách dứt khoát. Hắn nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng của đối phương dần biến mất trong bóng đêm.

Tiêu Ý Trì ngồi xổm trên đất, nhìn bé mèo ăn khí thế.

"Đói bụng à?" Tiêu Ý Trì lầm bầm, "Tên đàn ông nào làm mi lớn bụng? Hôm nào dẫn đến cho tao xem nhé?"

Bé mèo không hơi đâu quan tâm đến anh, vùi đầu ăn thả ga.

Tiêu Ý Trì nghiêng đầu cười, "Đồ ăn của Du Tri Niên làm ngon thì thôi, chẳng lẽ cá nhà anh ta cũng ngon luôn hả?"

"Khụ khụ." Lời nhắc nhở có tâm này làm anh quay đầu, người đứng cột đèn không phải Du Tri Niên thì là ai?

Tiêu Ý Trì đứng lên, "Luật sư Du?"

"Quên nói với cậu." Du Tri Niên lại gần một bước, "Diệp Chiếu Lâm muốn mời cậu dự tiệc trên du thuyền của anh ta, thời gian vẫn chưa định, có lẽ là vài ngày nữa. Cậu xem có thể dành thời gian tham gia hay không."

"Ò." Tiêu Ý Trì lên tiếng.

"Tôi cảm thấy tham gia cũng khá tốt, nhà họ Diệp ở thành phố này quan hệ rộng, quen biết với những người này, làm việc cũng thuận lợi hơn."

"Được, đến lúc đó để tôi xem thử."

"Cứ vậy đi." Du Tri Niên nhìn thoáng qua mèo nhỏ, gật đầu với Tiêu Ý Trì, rồi xoay người rời đi.

"Vậy anh đi đường cẩn thận."

Du Tri Niên này đến và đi như một cơn gió. Tiêu Ý Trì xoa gáy nghĩ, hắn bước đi không phát ra tiếng, sau này nếu mắng sau lưng hắn thì phải cẩn thận một chút mới được.

Hôm sau, Tiêu Ý Trì đến trung tâm thể hình.

Sau khi huấn luyện xong, Đại Sơn tán gẫu với anh, "Trạng thái của chú em hôm nay tốt quá nha, bộ đang yêu đương hả?"

Tiêu Ý Trì cười ha ha, "Nếu như em yêu đương, chắc chắn sẽ nói cho cả thiên hạ." Chuyện tốt nhường này, làm sao có thể không khắp chốn mừng vui.

"Nếu chú với luật sư Du đó không hợp, chỗ anh có giới thiệu, chú xem thế nào nhé?"

Tiêu Ý Trì bắt đầu hứng thú, dừng động tác uống nước, "Nói nghe thử xem?"

"Đối phương cũng là luật sư, nhưng không nổi tiếng như luật sư Du. Cậu ta là khách hàng cũ của anh, bọn anh từng tiếp xúc, cậu ta tốt lắm, hai tháng trước tự đứng ra mở một công ty luật nhỏ. Cậu ta chia tay với bạn trai rồi, nghe nói là đối phương ngoại tình. Cậu ta đã hồi phục được một thời gian, bây giờ cảm thấy ổn rồi, vậy nên anh muốn giới thiệu cậu ta cho chú."

Đại Sơn lại nói, "Tính tình cậu ta hòa nhã, là người biết nghĩ cho người khác, tinh thần trọng nghĩa cũng rất mạnh. Đương nhiên, anh cũng khá lo, không biết cậu ta đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của người cũ chưa, nếu không, giờ mà giới thiệu chú cho cậu ta, chẳng khác nào coi chú là đệm lưng. Chú em nghĩ sao? Nếu chú OK thì anh cũng nói với cậu ta, xem cậu ta có muốn ra ngoài gặp mặt hay không."

Duyên phận giữa người với người vốn dĩ rất vi diệu, với người này là mật ngọt, với người kia lại là thạch tín. Là mật ngọt hay thạch tín, vẫn phải đi bước đầu tiên trước đã.

Tiêu Ý Trì gật đầu, "Em OK."

Phương Đạt nhận được thư mời từ đại sứ quán Anh, hy vọng rằng công ty luật sẽ cử đại diện tham gia hoạt động quan hệ hữu nghị thương mại.

Trước đây, những hoạt động này không cần điều động Du Tri Niên, vì thế Nam Cảnh rút nó khỏi lịch trình theo quy trình.

"Hoạt động này, để tôi nhận cho. Không thể để người khác kiếm cớ nói phía đối tác luôn chọn việc béo bở." Du Tri Niên vừa lật xem tài liệu vừa giải thích cho Nam Cảnh.

Nam Cảnh đẩy gọng kính, "Hiểu rồi, em sắp xếp ngay. Lịch trình cập nhật em sẽ gửi cho anh sau."

Du Tri Niên đóng tài liệu lại, dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà, để tâm trí trôi xa. Sau đó, hắn mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tư liệu, lật đến trang của người đẹp nước Anh.

Vào ngày diễn ra hoạt động, Du Tri Niên dẫn theo Tiểu Hạ từ bộ phận quan hệ xã hội của Phương Đạt cùng tham dự. Tiểu Hạ là con gái của một nhân vật quan trọng trong thành phố, phụ trách liên lạc đối ngoại ở Phương Đạt, nắm rõ thông tin về các tổ chức giao thiệp với Phương Đạt.

Du Tri Niên cầm champagne trên tay, ánh mắt chần chừ ở hội trường. Hắn cũng không cố ý tìm kiếm, chỉ là mang tâm lý thử vận may.

"Luật sư Du, người phụ trách sự kiện này ở bên kia, chúng ta chủ động qua chào hỏi nhé?" Tiểu Hạ làm tròn bổn phận.

"Được." Du Tri Niên nhìn theo ánh mắt của Tiểu Hạ, đó chẳng phải là người đẹp nước Anh sao.

Trên đường đi, Tiểu Hạ nhỏ giọng cho hay, "Derek Middleton, tốt nghiệp trường Harrow, sinh viên tốt nghiệp khóa học PPE* tại Oxford, đã từng làm việc ở Nam Phi, biết nói tiếng Trung, rất hứng thú với văn hóa Trung Quốc, anh ta sắp hết nhiệm kỳ, cuối tháng này sẽ về nước."

*Triết học, Chính trị học và Kinh tế học (tiếng Anh: Philosophy, Politics and Economics, viết tắt: PPE)

Nghe vậy, Du Tri Niên dừng bước, "Xác định?"

Tiểu Hạ không rõ nguyên do, cũng dừng lại và gật đầu, "Tin chính xác."

Vậy Tiêu Ý Trì và y... kết thúc rồi?

"Luật sư Du?" Tiểu Hạ gọi một tiếng.

"Chúng ta qua đó đi." Hắn lại cất bước lần nữa.

Tiểu Hạ bắt chuyện với quý ngài Middleton, thân thiện mà khách sáo vài câu, rồi giới thiệu Du Tri Niên với y.

Người đẹp nước Anh nói giọng Luân Đôn chính hiệu, tốc độ nói không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ, trong lúc nói còn chủ động trò chuyện với họ bằng tiếng Trung, còn khen ngợi Tiểu Hạ và Du Tri Niên hết lời.

Cuối cùng người đẹp tiếc nuối, "Đáng tiếc tôi sắp rời khỏi đây rồi, thật sự không nỡ."

Tiểu Hạ trêu chọc, "Không nỡ bỏ ẩm thực ở đây à?"

"Đó là chắc chắn rồi." Người đẹp cũng nói với giọng trêu đùa, "Cũng không nỡ bỏ người ở đây."

Chỉ đến để chào hỏi, bọn họ khách sáo kết thúc bằng việc Du Tri Niên nâng ly, "Hy vọng sau này vẫn có cơ hội gặp lại cậu ở thành phố này."

"Cheers."

Sau khi đi xa, Tiểu Hạ thở dài, "Derek tốt quá, với cả năng lực làm việc cũng mạnh nữa, mấy lần tiếp xúc với anh ta, lần nào cũng rất vui. Không biết người kế nhiệm của anh ta sẽ ra sao..."

Du Tri Niên quay đầu nhìn lại, người đẹp đã trò chuyện vui vẻ với người khác.

Trong thời gian ngắn, rất khó để liên hệ y với Tiêu Ý Trì, cũng rất khó tưởng tượng người đẹp chủ động dâng hiến nụ hôn trong ảnh chụp với người trước mắt là cùng một người.

Du Tri Niên đột nhiên hiểu được tâm lý của khán giả xem diễn biến tình cảm của nhân vật chính trước TV.

Tôi biết cậu không biết, nhưng cậu còn nhiều điều tôi không biết, phải chờ đến tập tiếp theo mới được tiết lộ; có chút khoái cảm sáng tỏ, nhưng cũng có cả sốt ruột chưa rõ, muốn nhìn trộm toàn cảnh lại không biết làm sao.

Tiêu Ý Trì, rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì mà khiến một người đẹp như vậy nhớ mãi không quên?

Với kinh nghiệm thất bại lần xem mắt đầu tiên, lần này Tiêu Ý Trì đã bày thế trận chờ quân địch, còn mặc cả áo sơ mi và quần tây đắt tiền mà Du Tri Niên đã đưa anh đi mua.

Đối tượng Đại Sơn giới thiệu tên là Vệ Bác Hành. Đối phương hẹn gặp nhau tại một nhà hàng cao cấp trong thành phố cầu đặt chỗ trước, nói lên mức độ xem trọng của người nọ.

Việc nghiêm túc như thế, Tiêu Ý Trì hiển nhiên không thể thất lễ.

Khi bước vào nhà hàng, anh nhìn thời gian, sớm hơn năm phút so với dự định; nhưng nhân viên tiếp khách ở cửa lại nói với anh cậu Vệ đã vào rồi.

Vệ Bác Hành đeo một cặp kính không gọng, nhã nhặn thanh tú, cậu ta nhìn về phía Tiêu Ý Trì, mỉm cười, đứng lên, "Anh Tiêu? Xin chào! Mời ngồi."

Tiêu Ý Trì ngồi xuống, "Cậu Vệ, xin chào! Chờ có lâu không?"

Vệ Bác Hành lắc đầu, "Mới tới không bao lâu là anh tới."

Vừa nói xong, cậu ta đưa ra một cái túi nhỏ, "Đây là quà gặp mặt, hy vọng anh sẽ thích."

Tiêu Ý Trì ngạc nhiên nhận lấy, "Cảm ơn!" Thầm nghĩ mình vẫn thất lễ, thế mà không nghĩ tới việc chuẩn bị quà.

"Anh mở ra xem xem?"

Tiêu Ý Trì mở gói đồ ra, một cây bút máy hàng hiệu nằm trong hộp nhung hình chữ nhật.

"Nghe Đại Sơn nói anh sắp trở thành giáo viên đại học, đây là chút tâm ý nhỏ, hy vọng anh sẽ thích."

"Tôi rất thích, cảm ơn!" Tiêu Ý Trì nhận quà, "Xin lỗi, tôi sơ suất, không có chuẩn bị quà."

Vệ Bác Hành không để ý, cười nói, "Vậy anh Tiêu đợi lát nữa lấy rượu thay quà, kính tôi thêm một ly nhé?"

"Được!"

Một đại gia trong thành phố muốn thành lập văn phòng gia đình*, sau khi bàn xong chuyện chính, nhóm người Du Tri Niên dùng bữa tại một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng.

*Văn phòng gia đình là một công ty tư nhân đảm nhận việc quản lý đầu tư và quản lý tài sản cho một gia đình giàu có, thường là một gia đình có tài sản có thể đầu tư ít nhất từ ​​50 đến 100 triệu đô la, với mục tiêu là phát triển và chuyển giao của cải một cách hiệu quả qua các thế hệ. (Wikipedia)

Kết thúc, các bên nói lời tạm biệt.

Tối nay Nam Cảnh trong nhà có việc, Du Tri Niên bảo cậu tự lái xe về, còn mình thì ra cửa đại sảnh gọi xe.

Ra khỏi thang máy, Du Tri Niên cúi đầu xem email công việc vừa gửi đến.

"Đinh" thang máy bên cạnh cũng mở ra.

Du Tri Niên tự giác tránh đường, không ngờ có người gọi hắn, "Luật sư Du?"

Du Tri Niên ngẩng đầu nhìn qua, người gọi hắn vẻ ngoài thanh tú, trông hơi quen mắt, hắn nhất thời không nhớ ra tên; nhưng người đứng cạnh người nọ, ơ, hắn lại có thể gọi thành tên.

Tiêu Ý Trì.

Hết chương 7.