Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 1-2



Editor: Kẹo Mặn Chát

An Bình xác nhận lại địa chỉ trong tay một lần nữa, cậu thực sự hoài nghi mình đã tìm nhầm chỗ.

"Bác ơi, cháu muốn hỏi bác một chuyện." Cậu đã đứng tại chỗ lưỡng lự rất lâu, không thể không tìm một người nào đó để hỏi thăm: "Cho cháu hỏi là bác có biết số 3 phố Thành Tây ở đâu không ạ?"

"Số 3? Đó chẳng phải là cái chỗ chếch phía sau lưng cậu kia à!" Ông bác chỉ vào kiến trúc bên kia đường, "Cả cái chỗ to sừng sững ở đấy đấy, thanh niên lớn thế này rồi sao mắt kém thế?"

An Bình trợn tròn mắt, thốt lên: "Nhưng đó là miếu Thành Hoàng mà bác!"

"Đúng rồi, là Thành Hoàng đó. Miếu Thành Hoàng ở phố Thành Tây!" Ông bác khó hiểu liếc nhìn cậu, xong nhìn thấy cậu mặc đồng phục học sinh liền sửng sốt: "Cậu học Trung học Phổ thông số 1 à? Giờ này vẫn chưa tới giờ tan học mà nhỉ?"

"Dạ không, hai ngày nay trường học cho nghỉ." An Bình vội vàng giải thích: "Giáo viên nhờ cháu mang bài tập về nhà đến cho bạn cùng lớp, gần đây bạn ấy bị ốm, vẫn chưa đi học được." Cậu giơ cái túi trong tay lên, trắng lóa một màu ảm đảm, tất cả đều là đề thi.

An Bình là lớp phó học tập, đưa bài tập đến cho bạn học là chuyện đương nhiên. Cậu đã hỏi địa chỉ, rồi hẹn thời gian với bạn học qua mạng, sau đó đến giờ thì nhanh chóng đưa tới. Kết quả là vừa đến nơi nhìn thấy cổng lớn trước mặt, cậu trợn mắt đứng hình -- thời buổi này có nhà ai ở miếu Thành Hoàng sao?

Bây giờ là sáu rưỡi chiều, bình thường vào thời điểm này vẫn chưa tới giờ tan học. Chẳng trách ông bác cứ quan sát cậu, có lẽ là đã gặp nhiều người cúp học đi net, nhưng chưa từng thấy ai cúp học đi thắp hương.

Ông bác thấy rõ đề thi trong túi, "Thảo nào, tôi còn tưởng cái túi này của cậu là đồ cúng."

"Đâu phải bác ơi." An Bình cười gượng. Dùng đề luyện thi đại học làm đồ cúng, sợ là thần tiên cũng phải làm đến hộc máu.

"Số 3 phố Thành Tây à, vậy thì không sai đâu, chính là chỗ đấy." Ông bác chỉ vào cổng miếu Thành Hoàng, "Mau đi đi, đợi lúc nữa sẽ đóng cửa." Nói xong lại thấy có hơi khó hiểu, "Mà nhà bạn học của cậu ở đây à? Bạn học của cậu có tụng kinh không?"

Có ở đây không thì cậu không rõ lắm, còn tụng kinh hay không thì cậu càng không biết... Thấy trọng tâm câu chuyện càng ngày càng xa, An Bình cười ha ha: "Cảm ơn bác, cháu đi trước đây!" Nói xong cậu vội vàng băng qua đường.

An Bình nhìn cổng lớn trước mắt mà đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn định đi vào trong đó.

Đừng nghĩ nữa, đã hẹn trước rồi, cũng không thể nói lời mà không giữ lấy lời, dù sao cứ đi vào xem qua một chút.

Một giây sau, người gác cổng ló đầu ra: "Vé tham quan vào cửa, năm mươi tệ một vé."

An Bình: "..."

Không phải chứ, vé vào chùa Linh Ẩn cũng chỉ có ba mươi tệ thôi đó ông anh? An Bình khó tin nhìn cánh cổng lâu năm không được tu sửa trước mắt. Lớp sơn đỏ đã phai nhạt bong tróc rơi vãi từng mảng, dán ở chính giữa cổng là một đống giấy quảng cáo nhỏ "Thông cống thoát nước", "Mở khóa giá rẻ", "Thuốc dân gian chữa bệnh trĩ". Hơn nữa tại sao cậu đến đưa bài tập về nhà lại còn phải mua vé?

"Có vào không? Giờ cậu không vào thì để tôi đóng cửa luôn." Người gác cổng đeo một cái băng tay màu đỏ, mở miệng ra là bắn rap một tràng: "Vé vào cửa năm mươi tệ, mua xong cũng không bị thiệt cũng không bị lừa. Ngôi miếu này đã tồn tại mấy trăm năm, vào trong cậu cậy cục gạch mang đi cầm cũng có giá trị ngang giá vé..."

An Bình thực sự không muốn nghe người gác cổng nói về con đường làm giàu mới, dẫu gì cũng đã đến, cậu đành phải nhẫn nhịn móc tiền ra, "Anh ơi, anh họ gì vậy?" Với tài ăn nói này, anh ta không thể phát huy hết tài năng khi làm một người gác cổng, mà là trời sinh làm về lĩnh vực kinh doanh tiếp thị.

"Haizzz, có gì đặc biệt đâu mà cậu hỏi, quét mã hay tiền mặt?" Người gác cổng xé một tấm vé, vỗ vỗ thẻ công tác trên người mình, "Tôi họ Hoàng, Hoàng Ngưu."

Tên rất hợp. An Bình nắm vuốt tấm vé đắt đỏ trong tay. Đây chẳng phải là kẻ bán vé đầu cơ thì là gì.

(*黄牛 Hoàng ngưu: ngoài nghĩa là con bò thì còn có nghĩa là người buôn vé, bán lại với giá chợ đen.)

An Bình lúng túng bước vào cổng, tuy rằng miếu Thành Hoàng có lịch sử lâu đời, nhưng không có di tích cổ cũng không có truyền thuyết, đây gần như chính là một tòa kiến trúc đổ nát nhiều năm tuổi và chỉ náo nhiệt vào mỗi dịp hội miếu năm mới. Trong sân im ắng, ở giữa có trồng một cây bạch quả rất lớn.

Bốn bề vắng lặng, An Bình bỗng có cảm giác như bị chơi xỏ. Nhưng xem ra toàn bộ sự việc đều khá kỳ lạ, không bị chơi xỏ mới có vẻ cổ quái.

Cậu thử hô lên: "Bạn, bạn học Mộc?"

Quả nhiên không có ở đây.

An Bình thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng dần tan biến. Thành thật mà nói, hôm nay cậu thực sự không muốn đưa túi bài tập này.

Hoặc là nói, cậu không dám đưa.

Cậu là lớp phó học tập, tính cách lại hòa đồng, đã quen với việc giúp đỡ các bạn trong lớp, đưa bài tập về nhà cho bạn học cũng không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt là ở người xin nghỉ ốm, cũng chính là bạn học Mộc mà cậu vừa gọi.

Mộc Cát Sinh, đại ca trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố.

An Bình biết được những điều liên quan đến người này chủ yếu là qua tin tồn: Đúp lớp ba năm, diện mạo và tài đánh đấm được trời cao ưu ái, thành tích học tập kém xa năng lực vận động, giỏi nhất là đánh nhau và xin nghỉ ốm.

Lúc An Bình mới nhập học đã nghe nói về Mộc Cát Sinh, vốn là hai người sẽ chẳng có quan hệ gì, nhưng đáng tiếc cha này đúp lớp đến độ chấn động trời đất quỷ thần khóc thét, và cứ thế là cậu có duyên được phân đến cùng lớp với y. Khai giảng được ba tháng, An Bình hầu như không nhìn thấy Mộc Cát Sinh, bởi y rất ít khi đến lớp, luôn trong trạng thái đang nghỉ ốm giống như ếch xanh phiêu lưu ký.

Trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố là trường trọng điểm của tỉnh, nội quy của trường cực kỳ nghiêm ngặt, giáo viên chủ nhiệm phê duyệt giấy xin nghỉ còn ki bo hơn cả ghi giấy nợ, và đây cũng là lần đầu An Bình thấy có người có thể xin nghỉ liên tục ba tháng. Trong khoảng thời gian đó cậu chỉ gặp qua Mộc Cát Sinh hai lần. Một lần là người này ngồi ở hàng cuối cùng ngủ say như chết, đến chiều tỉnh lại thì đang bị chôn vùi trong đống đề thi, động tĩnh lúc đó như một trận tuyết lở.

Một lần khác là ở cổng trường, An Bình bắt gặp Mộc Cát Sinh kéo bè kéo phái đánh nhau.

Hôm đó trời mưa to, An Bình đi tìm giáo viên hỏi bài, hỏi rất lâu đến tối muộn mới về. Cậu ở phía xa xa nhìn thấy Mộc Cát Sinh đứng gần cổng trường, buộc áo đồng phục bên hông, dưới chân y là một đống người nằm rạp.

Cậu cách y rất xa, Mộc Cát Sinh dường như không phát hiện ra cậu. Cậu chỉ thấy đối phương xách mấy cái ba lô từ dưới đất lên, mở ra xem một chút rồi lại ném đi. An Bình tưởng rằng y đang tìm thứ gì đó, cuối cùng lại phát hiện y cầm một cái ô, sau đó lấy ra một lon coca, ung dung bật mở nắp lon, phát ra một tiếng "tách".

An Bình là một học sinh ngoan ngoãn đi học, bình thường nghe thấy tiếng của đại ca trường thì đều lựa chọn đi đường vòng. Nhưng ngày đó cậu đứng trong mưa ngẩn người một lúc, cảm thấy so với việc dày vò tâm trí với đường cong conic thì kéo bè kéo phái đánh nhau thực sự ngầu hơn một chút.

...Điều kiện tiên quyết là bỏ qua cái hình Hello Kitty to tổ bố trên ô của người này.

An Bình chỉ gặp qua Mộc Cát Sinh hai lần, cậu quả thực không biết rõ đại ca trường trong truyền thuyết rốt cuộc là người như thế nào. Cậu không dám không đưa số bài tập này, cũng không muốn đưa cho lắm. Bằng không cậu sẽ không lề mà lề mề ngồi xổm cả buổi trước cổng miếu Thành Hoàng rồi còn không gọi điện thoại hỏi thăm, cuối cùng vẫn phải mua tấm vé vào cửa "lừa đảo" giá năm mươi tệ.

Thực sự có lòng mà không có can đảm.

Đưa bài tập về nhà cho đại ca trường, lại còn là bài tập không có đáp án tham khảo. Hành động này có lẽ còn ngu xuẩn hơn cả việc dâng lễ là đề luyện thi đại học cho Thành Hoàng.

Nghĩ đến chuyện Mộc Cát Sinh không thèm để ý tới cậu, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng lên trêu đùa một phen, hai người sẽ không gặp nhau. Đây có lẽ là kết quả tốt nhất mà An Bình có thể nghĩ đến.

Trông thấy mặt trời sắp lặn, trong miếu Thành Hoàng này cũng không có gì để xem, coi như là đến dạo một vòng, An Bình nghĩ thầm như vậy. Ngay khi cậu xách túi chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng "cọt kẹt" từ cánh cửa mở ra bên hiên, sau đó một giọng nói ngái ngủ truyền tới --

"An Bình?"

An Bình giật mình quay đầu nhìn về người phía sau, không dám tiếp lời.

Dường như đối phương vừa tỉnh ngủ, chân mang dép tông, tay cầm ca sắt tráng men, trên cổ vẫn đeo gối kê cổ. Y chú ý tới ánh mắt của An Bình, ngáp dài một hơi rồi khẽ gật đầu.

Có bốn tin đồn chính về Mộc Cát Sinh tại Trung học Phổ thông số 1 thành phố, đó là: diện mạo, tài đánh đấm, nghỉ ốm và đúp lớp. Trong đó diện mạo xếp thứ nhất, người này đúp lớp đúp liền ba năm, thuận tiện cũng đoạt được danh hiệu hotboy trường suốt sáu kỳ. An Bình độc thân từ trong bụng mẹ cho đến giờ nên cũng không hiểu được ánh mắt của nhóm nữ sinh, cậu chỉ thấy người trước mắt vẫn còn buồn ngủ mặc bộ quần ái như của mấy bác cán bộ trung niên, đầu tóc rối bù như ổ gà, nhưng xét riêng về khuôn mặt thì quả thật rất đẹp.

"Ngại quá, tôi ngủ quá say, không nghe thấy tiếng gọi..." Mộc Cát Sinh nói vài câu nhưng An Bình không có phản ứng, "Lớp phó học tập?"

"Hả? À, tôi đang nghe đây!" An Bình lấy lại tinh thần, hơi kinh ngạc, "Anh biết tôi là lớp phó học tập sao?"

"Bạn học cùng lớp có gì lạ mặt đâu." Mộc Cát Sinh nói, "Tôi còn thấy cậu nấu lẩu cay trong lớp đấy."

An Bình đỏ bừng cả mặt. Lần đó là cậu đánh cược thua với bạn cùng bạn, phải giúp thằng cháu kia ăn vụng trong giờ tự học. Hậu quả là không tìm đường chết thì sẽ không chết. Chẳng biết thằng nhóc này lấy một hộp lẩu tự sôi từ đâu ra, nấu xong mùi hương thơm phức bay khắp lớp, cuối cùng hai người đều bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra ngoài.

"Đừng đừng đừng, dừng ở đây thôi." Cậu vội vàng chuyển đề tài, đưa cái túi trong tay qua, "Đây là bài tập mà giáo viên bảo tôi đưa tới cho anh, hai ngày anh nay nghỉ nên bài tập về nhà khá nhiều."

"Cảm ơn." Mộc Cát Sinh xách túi nhìn thoáng qua, "Ồ, bài tập hai ngày còn nhiều hơn khi tôi nghỉ một tháng."

An Bình vốn định nói trong hộc bàn của anh vẫn còn rất nhiều... nhưng nghĩ lại thì vẫn không nói ra. Ngay sau đó cậu nhìn thấy Mộc Cát Sinh đi vào hương đường, lắc lắc cái túi trong tay rồi ném toàn bộ đề thi vào trong hòm công đức.

(*Hương đường: là nơi các nhà sư làm lễ, tụng kinh.)

An Bình nhìn ngây cả người. Người này đang làm gì thế?

"Tôi đang công đức đấy." Mộc Cát Sinh dường như đã nhìn thấu nghi vấn của An Bình, giọng điệu lên xuống trầm bổng: "Đây là một miếu Thành Hoàng rất có phong cách, tiền công đức cũng ngập tràn hương thơm của tri thức."

An Bình quá bất lực để chỉ trích giọng điệu như đọc diễn cảm trong hội nghị này, "Không phải chứ, bạn học Mộc, đây là bài tập..." Nói được nửa câu thì cậu dừng lại. Thôi quên đi, nói chuyện bài tập với đại ca trường còn không bằng đi giảng toán cho Thanos.

"Cũng đã đến đây rồi, cậu có muốn dâng nén hương không?" Mộc Cát Sinh vô tư phóng khoáng trông không giống như ngày thường, cũng không có vẻ gì là khó hòa hợp, "Dù sao đây cũng là ngôi miếu trăm năm tuổi, ít nhiều gì cũng tầm đấy, bình thường vào tham quan còn phải thu tiền vé vào cửa."

An Bình nghẹn lời: "Tôi đã trả tiền vé, năm mươi tệ."

Mộc Cát Sinh nháy mắt, "Học sinh được giảm nửa giá."

An Bình: "..."

"Chắc là cậu bị Hoàng Ngưu hố rồi." Mộc Cát Sinh nhìn vẻ mặt cậu, cười khúc khích nói: "Vậy đi, tôi tặng miễn phí cho cậu một nén hương. Thành Hoàng cai quản nhân gian cả trăm đời, cầu gì cũng được, không thiệt đâu."

Mộc Cát Sinh lấy nén hương ra, trên chính điện thờ một pho tượng Thành Hoàn bằng bùn, gương mặt không vui cũng không buồn, lớp sơn đã bong tróc mất bảy tám phần, là một bức tượng đã xuống cấp hư hỏng nặng. An Bình nói nhẩm trong lòng, định xin bừa một mong ước học hành thành tài, đúng lúc đó cậu lại nghe thấy tiếng "leng keng" vang lên bên tai, không biết Mộc Cát Sinh lấy mấy đồng xu từ đâu ra, đang tung chúng trong tay.

"Thành tâm thì linh nghiệm." Đối phương nói chắc như đinh đóng cột: "Vừa nãy tôi ném vào rất nhiều đề thi, ngài Thành Hoàng chắc chắn sẽ nghe thấy."

Câu nói này thực sự có rất nhiều kẽ hở để vặn lại nhưng An Bình chỉ nhắm mắt im lặng, suy nghĩ thêm một lúc, nghiêm túc thành tâm cầu nguyện.

Cuối cùng, cậu còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy Mộc Cát Sinh nói một câu: "Lớp phó học tập, cậu cầu bình an cho ai vậy?"

An Bình sửng sốt, "Sao anh biết tôi đang cầu gì?"

"Tôi tính được." Mộc Cát Sinh chỉ chỉ mấy đồng xu trên bàn thờ, "Ngay từ đầu cậu muốn cầu học hành, thế sao lại trở thành cầu bình an?"

"Tính được?" An Bình nghĩ ngợi lung tung trong đầu. Tính bằng cách nào? Bằng bộ công thức hàm số lượng giác à?

"Cậu đừng hoảng sợ, tôi không ăn thịt trẻ con đâu." Mộc Cát Sinh chỉ vào ba nén hương cúng trong lư hương, "Nén hương ở giữa bị gãy ngang, là đại hung. Nhìn tướng mạo của cậu thì là người rất may mắn, lẽ ra không thể đốt được nén hương như vậy. Cậu cầu bình an cho ai?"

"Sao anh không tự tính?"

"Tôi cũng đâu phải thần tiên." Mộc Cát Sinh xua tay: "Không muốn nói thì thôi, nhưng tôi đề nghị cậu, tốt nhất nên tìm người xem số đi. Cái miếu này có cả đống hỏng hốc, cầu xong chưa chắc đã chuẩn, nhưng điềm dữ khẳng định sẽ linh nghiệm."

Lần đầu tiên An Bình gặp phải chuyện thế này, phản ứng ban đầu là không tin, thuận miệng đáp lại: "Tìm ai? Thầy bói à? Dạo gần đây làm sạch hình ảnh thành phố, bày sạp bói toán đã biến mất từ lâu rồi, anh có đề cử không?"

"Có." Mộc Cát Sinh chỉ vào chính mình, "Tôi."

An Bình: "..."

Thật sự, nếu như không phải ban nãy Mộc Cát Sinh nói mấy câu quá chuẩn xác thì cậu nhất định sẽ cho rằng đại ca trường bị điên, đeo mặt người nhưng không nói được một câu tiếng người.

"Tôi không hỏi chuyện dư thừa đâu, cũng không có ý bảo cậu cho tôi mượn bài tập để chép." Mộc Cát Sinh đưa đồng xu trong tay cho cậu, là bảy đồng năm hào, "Thế này đi, cậu tung thử vài lần xem."

An Bình nhìn ba tệ rưỡi trong tay, "Ý anh là sao?"

"Tâm nguyện mà cậu vừa cầu là điềm cực xấu, trên người sẽ lưu lại vài phần không sạch sẽ. Bây giờ cậu tung đồng xu, chắc chắn sẽ rất xui." Mộc Cát Sinh ra hiệu bảo cậu tung, "Tung đi, tuyệt đối tung bao nhiêu lần cũng đều mặt trái."

An Bình nửa tin nửa ngờ tung thử, tất cả đều giống như y nói.

Cậu không tin có chuyện như thế, lại ném thêm nhiều lần, bảy đồng đều mặt trái, bao nhiêu lần vẫn vậy.

"Đồng xu này của anh có vấn đề gì đúng không?"

"Giả một đền mười." Mộc Cát Sinh cầm ca sắt uống trà, "Ra ngoài rẽ trái, cậu cầm chúng đến quầy ăn vặt mua que cay, ông chủ nhất định sẽ không bảo cậu dùng tiền giả."

Cũng đâu còn ai chú ý xem năm hào có phải tiền giả hay không nữa?!

Hai người nói chuyện lan man một hồi, không ngờ Mộc Cát Sinh lại rất giỏi ăn nói, có thể làm An Bình đang cáu kỉnh mặt mày bắt đầu cười tủm tỉm. Cuối cùng An Bình chẳng e dè gì nữa, nói thẳng: "Được rồi, bạn học Mộc anh xem giúp tôi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Vâng thưa ông chủ, cảm ơn đã tìm tới tôi." Mộc Cát Sinh lấy một tờ giấy từ trong túi, "Cởi chuông cần đến người buộc chuông, tâm nguyện mà cậu xin từ Thành Hoàng nơi này đương nhiên sẽ được Thành Hoàng nơi này đáp ứng. Trước tiên phải dâng cúng lên miếu, đây là danh sách đồ cúng, xin cậu cất kỹ."

An Bình cầm lấy danh sách nhìn qua một lượt, vẻ mặt xanh xao, "Thất lễ cho tôi hỏi, vì sao đồ cúng lại là mì bò dưa chua Lão Đàm?"

"Ngài Thành Hoàng chỗ chúng tôi khá hòa nhập với dân giân, rất thích món này."

"...Thế thuốc hỗ trợ tiêu hóa là sao?"

"Cậu chưa nhìn thấy bảo tướng* của tôn tượng này sao." Mộc Cát Sinh chỉ vào bức tượng Thành Hoàng xanh xao vàng vọt trong chính điện, nói rất lý lẽ "Dáng người của vị chỗ chúng tôi tương đối thon thả, sợ ăn nhiều, khó tiêu."

(*寶相 bảotướng: Thân thể trang nghiêm, cực kỳ đẹp đẽ của Phật, tượng Phật, cốt Phật khéo)