Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 16



Editor: Kẹo Mặn Chát

Mộc Cát Sinh không ôm Chu Ấm Tiêu nữa, mà buộc một sợi dây thừng lên cổ cậu ta, bắt đầu dắt gà đi dạo.

"Tam Cửu Thiên anh đừng nhìn tôi như vậy." Mộc Cát Sinh xua tay, "Hiện tại lão Ngũ chính là bùa bảo mệnh của hai chúng ta, chỉ cần nó đi ở phía trước, thì bất luận có yêu ma quỷ quái nào bén mảng đến đều sẽ bị nó ăn sạch, đảm bảo có thể bình an đi ra ngoài. Đất A Tỳ là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một bàn Mãn Hán toàn tịch mà thôi."

Lời nói tuy thô nhưng rất có lý, và mọi chuyện thực sự đúng như lời Mộc Cát Sinh nói. Hai người đi thẳng một đường về phía trước, quỷ lớn hồn nhỏ mà bọn họ gặp phải đều bị Chu Ấm Tiêu ăn sạch sẽ chỉ trong vài hớp. Sài Thúc Tân nhìn cậu ta nuốt chửng, không khỏi nhíu mày nói: "Chúng ta vẫn nên tìm chỗ yên tĩnh đi, cứ tiếp tục như vậy, Tinh Túc Tử có thể sẽ bội thực mất."

"Không sao hết, lão Ngũ có thể ăn rất khỏe. Từ khi thư trai chi tiêu thêm phí ăn uống của nó, lão Tam tính sổ sách khổ đến mức xém chút nữa còn trẻ đã bị hói đấy." Mộc Cát Sinh nói xong lắc lắc dây thừng, "Lão Ngũ, nhóc đừng chỉ nhặt quỷ có oán khí lớn để ăn, rồi quỷ có oán khí nhỏ thì lại cắn chết nhổ ra. Trẻ con ăn cơm phải có chay có mặn."

"Ma quỷ ở nơi này mang âm khí quá nặng, mặc dù có thể bổ sung linh lực, nhưng đều ô uế không sạch. Tinh Túc Tử còn quá nhỏ, không thể ăn nhiều." Sài Thúc Tân ngăn cản y, ôm Chu Ấm Tiêu lên, "Chúng ta vẫn nên mau chóng tìm được lối ra, rời khỏi nơi này."

Mộc Cát Sinh nói ngay: "Tam Cửu Thiên, anh thả nó xuống."

Sài Thúc Tân không hề bị lay động, "Tinh Túc Tử còn nhỏ, trẻ con không phải thứ lấy ra đùa được."

"Anh buông ra, mau buông ra." Mộc Cát Sinh xách Chu Ấm Tiêu qua, "Hình như Lão Ngũ ăn nhiều thật, trông có vẻ nó sắp nôn rồi."

Sài Thúc Tân không biết tập tính của Chu Tước, nhưng dường như Tinh Túc Tử đời này lại ăn quá nhiều một cách bất thường. Không khỏi làm cho người ta hoài nghi có phải Chu Ấm Tiêu là con lai hay không, chưa biết chừng trong số các trưởng bối còn có một con Tỳ Hưu.

"Tam Cửu Thiên anh đứng ra xa một chút." Mộc Cát Sinh ôm Chu Ấm Tiêu, đang vỗ lưng cho cậu ta, "Không biết hệ tiêu hóa của Chu Tước thế nào, có trời mới biết lão Ngũ sẽ ói ra thứ gì."

Sài Thúc Tân không nhìn nổi nữa, Mộc Cát Sinh ra tay mạnh đến mức như muốn đập chết Chu Ấm Tiêu, "Cậu quá mạnh tay rồi." Nói xong ấn lên sống lưng của đứa nhỏ, nhấn vào mấy huyệt vị, trong cổ họng đối phương phát ra những tiếng ục ục rồi nôn "ọe" ra ngoài.

Mộc Cát Sinh bịt mũi, đang định mở miệng thì lại phát hiện Chu Ấm Tiêu không nôn ra dưỡng chấp*, mà nôn ra một vật gì đó to như trứng chim bồ câu, sáng bóng ôn hòa, có kết cấu tựa như ngọc thạch.

(*Dưỡng chấp hoặc dưỡng trấp là dạng bán lỏng của khối thức ăn bị tiêu hóa một phần ở dạ dày và được đẩy xuống qua van môn vị, vào tá tràng.)

Mộc Cát Sinh sửng sốt, "Lão Ngũ, đây là sỏi dạ dày hả?" Nói xong nhìn về phía Sài Thúc Tân, "Tam Cửu Thiên anh xem hộ tôi đây là triệu chứng gì ——" nhưng lại phát hiện đối phương ngây người tại chỗ, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Lần đầu tiên Mộc Cát Sinh nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt, "Không thể nào, lão Ngũ không có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ nó ăn nhiều quá sẽ chết sao?"

Sài Thúc Tân nhặt ngọc thạch màu trắng ở dưới mặt đất lên, lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Vật này tên là Bạch Ngọc Nghẹn."

"Bạch Ngọc Nghẹn?"

"Sách cổ có ghi, trong thời thượng cổ từng có chim thần nuốt ngọc mà chết. Bạch ngọc nghẹn ở cổ họng, sau khi được dưỡng ấm ngàn năm đã trở thành một vị tiên dược, có thể chữa khỏi rất nhiều bệnh." Sài Thúc Tân khó tin nói: "Thuốc này cực kỳ khó tìm, tôi xem hết sách cổ ở Dược gia, biết được cũng chỉ có Bồng Lai từng cất giữ một viên, đã dùng hết từ trăm năm trước... Làm sao có thể..."

"Hết thảy đều có thể." Mộc Cát Sinh vỗ vỗ bả vai Sài Thúc Tân, "Điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện, chính là Dược gia các anh đã giữ một cuốn sách giả."

Có lẽ là do quá mức khiếp sợ, Sài Thúc Tân không nói lời nào suốt một hồi lâu. Mộc Cát Sinh ngồi xổm trên mặt đất đối mặt với Chu Ấm Tiêu, "Thế nào? Nhóc đã thấy khá hơn chưa?"

Chu Ấm Tiêu khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, ê a ê a nói không rõ lời. Mộc Cát Sinh ôm người lên, "Đều tại lão Nhị chiều nhóc... Đợi đã, lão Ngũ, sao nhóc lại rụng lông?"

Mộc Cát Sinh lay người Chu Ấm Tiêu, ào ào rớt xuống một đống lông vũ màu sắc sặc sỡ, "Tam Cửu Thiên anh nhìn xem đây là có chuyện gì, lão Ngũ sắp hóa hình hoàn toàn sao?"

Sài Thúc Tân lấy lại tinh thần, nhìn lông vũ đầy đất, "Có lẽ đã bổ sung đủ linh lực, bây giờ hóa hình cũng không có gì kỳ lạ."

Đột nhiên không có lông, Chu Ấm Tiêu có vẻ không quen, giống như cô vợ nhỏ bị người ta lột quần áo, chui vào trong vòng tay của Mộc Cát Sinh xoay tới xoay lui, che mông mình xấu hổ ngượng ngùng.

Mộc Cát Sinh thấy vậy bật cười: "Giờ mới biết mất mặt sao? Đừng che nữa, ngày đầu tiên nhóc đến Ngân Hạnh thư trai đã bị ta nhổ lông mông làm cầu đá, con trai với nhau thẹn thùng làm gì."

Y nói xong nhét Chu Ấm Tiêu cho Sài Thúc Tân, rồi nhặt toàn bộ lông vũ rơi trên mặt đất lên, "Lão Ngũ đừng trốn nữa, cùng lắm thì sau này nhóc ăn chè mè đen cùng lão Tam, đặc trị cho thiếu niên hói sớm."

Chu Ấm Tiêu rụng rất nhiều lông vũ, gần như có thể buộc thành một bó, Mộc Cát Sinh cầm bó lông trong tay, "Đi tiếp thôi, nơi này cách cổng thành không xa, việc cấp bách vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây."

Sài Thúc Tân cởi áo khoác xuống, bọc Chu Ẩm Tiêu lại, đang định lên tiếng thì đột nhiên có một tràng tiếng gõ mõ truyền đến từ phía xa xa.

Hai người cùng đi tới xem, hiện lên trong mắt đều là lửa quỷ màu xanh. Nhưng vào lúc này một màn sương mù dày đặc đang dần lan đến, màn sương đi tới đâu, toàn bộ lửa quỷ đều chuyển sang màu đỏ tới đấy. Tiếng gió sàn sạt, xen lẫn với tiếng thì thầm trầm thấp lặp đi lặp lại, cùng với tiếng vó ngựa vọng đến từ sâu trong màn sương dày đặc.

Mộc Cát Sinh lập tức che miệng Chu Ấm Tiêu, ném lần lượt hai đồng tiền Sơn quỷ vào trong đèn trời nhỏ của hai người, hạ giọng thật thấp, nói: "Đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, mặc kệ có nhìn thấy thứ gì thì cũng tuyệt đối không được lên tiếng."

Sài Thúc Tân cảm nhận được rõ ràng biến hóa xảy ra xung quanh mình. Tiếng rít gào chói tai quỷ dị phía đằng xa đều biến mất, không khí trở nên ẩm ướt nặng nề, tiếng gõ mõ dần dần tới gần, sâu trong màn sương dày đặc có một thứ nào đó đang đi ra.

Tiếng vó ngựa như thủy triều, áo trắng rợp kín đầy trời ——

Sài Thúc Tân không có cách nào hình dung cảnh tượng trước mắt, đây giống như là một cánh quân, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối. Người cưỡi ngựa đội khôi giáp trên đầu, không thể thấy rõ mặt mũi, đeo một tấm hộ tâm kính trước ngực, nửa cánh tay được bao phủ bởi lớp áo trắng. Vó sắt hừng hừng khí thế, mặt đất khắp nơi đều rung chuyển, nhưng tiếng gõ mõ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Lửa quỷ nổi lên theo gió, rực màu đỏ tươi.

Hai người đứng giữa thiên quân vạn mã, vó sắt lướt qua bên cạnh, lại tựa như không nhìn thấy hai người bọn họ. Không khí vừa lạnh vừa nóng, lửa cháy hừng hực, gió lạnh âm u, Chu Ấm Tiêu khó chịu muốn co người lại, nhưng lại bị Mộc Cát Sinh ghìm chặt lấy.

Vó sắt dồn dập vang vọng từng tiếng lóc cóc đinh tai nhức óc, bỗng nhiên từ dưới đất cất lên một bài ca tế.

Hồn hề quy lai, trường ly ương nhi sầu khổ.

Hồn hề quy lai, xá quân chi nhạc xử.

Hồn hề quy lai, trần chung án cổ.

Hồn hề quy lai, quân vô hạ thử u đô.

(Hồn ơi về đây, tai ương sầu nạn triền miên trường kỳ.

Hồn ơi về đây, về nơi an lạc hồn từng rời đi.

Hồn ơi về đây, chuông nhạc đã sắp trống lớn đã bày.

Hồn ơi về đây, hồn đừng xuống cõi U Minh mịt mù.)

Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ mõ đột nhiên ngừng lại, cả cánh quân lập tức tan biến vào hư không. Nửa cánh tay áo trắng hóa thành tiền giấy bay phất phới đầy trời, gần như bao phủ toàn bộ cả hai người.

Mộc Cát Sinh ôm Chu Ấm Tiêu, túm lấy Sài Thúc Tân, hai người co cẳng bỏ chạy, chạy như điên một lúc lâu mới đi ra khỏi phạm vi nơi tiền giấy bay lả tả. Mộc Cát Sinh thở hổn hển, không đợi Sài Thúc Tân lên tiếng liền nói ngay: "Là âm binh xuất quan."

"Âm binh xuất quan?"

"Âm binh xuất quan, vạn quỷ áp sát —— Đây là thứ đáng sợ nhất ở đất A Tỳ, nơi này liên tục xuất hiện lệ quỷ, giết chóc lẫn nhau không dứt. Một khi có con quỷ nào đó gây ra sát nghiệp quá nặng, nó sẽ hóa thành âm binh, âm binh bình thường đều ngủ say ở nơi tận cùng trong vùng đất A Tỳ, chỉ khi nơi này có quá nhiều quỷ hồn, âm binh mới có thể thức tỉnh xuất quan, đi đến đâu thanh tẩy toàn bộ đến đó. Sau đó đất A Tỳ lại trống rỗng một lần nữa, chờ đợi nhóm kẻ lưu đày tiếp theo đi vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn."

"Âm binh đều là quỷ dữ cực kỳ hung ác, cắn nuốt vô số quỷ hồn mới có thể hóa thành âm binh. Con quỷ nghìn tay nghìn mắt mà chúng ta gặp trước đó cũng đã biến hóa như vậy sau khi ăn một nghìn con quỷ khác, nhưng vẫn còn kém xa âm binh lắm." Mộc Cát Sinh thở dài một hơi: "May mà tôi dùng tiền Sơn Quỷ giấu chúng ta vào trong bóng đèn trời, một khi bị âm binh giết chết, sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức, thậm chí còn không vào được sáu cõi luân hồi."

Sài Thúc Tân nghe y nói một tràng, hỏi: "Nếu âm binh hung tàn như vậy, lỡ âm binh tạo phản thì phải làm sao?"

"Anh có nhìn thấy hộ tâm kính trước ngực bọn chúng không, đó là dùng để trấn áp đấy. Có hộ tâm kính ở đó, âm binh sẽ không có bất kỳ ý thức gì, chỉ nghe theo mệnh lệnh của người gõ mõ. Các đời người gõ mõ đều được Minh phủ cẩn thận chọn ra, có tu vi không thua kém gì Diêm Vương."

"Mau đi thôi, âm binh vừa mới đi qua biên giới, lúc này vùng đất A Tỳ không có một thứ gì cả." Mộc Cát Sinh nói xong ném Chu Ấm Tiêu lên trên lưng, "Hơn nữa mỗi khi âm binh xuất quan, Thành Tây Quan đều sẽ mở cửa một khắc, hiện tại chạy vẫn còn kịp."

Hai người điên cuồng chạy cả đoạn đường, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể đuổi kịp lúc cổng thành đang đóng lại. Mộc Cát Sinh nắm lấy Chu Ấm Tiêu ném về phía trước, rồi một đá một cước vào người Sài Thúc Tân, đưa hai người kia ra ngoài trước. Sau đó y nghiêng người nhảy lên, chen qua khe hở cuối cùng của hai cánh cổng, cổng thành lập tức đóng sầm lại, bốc lên một làn khói xanh, trở về dáng vẻ sừng sững tĩnh mịch.

Mộc Cát Sinh lao thẳng đầu vào dòng Vong Xuyên cách đó không xa, thả mình trôi theo dòng nước chảy xiết, "Nghỉ ngơi một lát đi, suýt chút nữa toi nửa cái mạng rồi."

Ngoài Thành Tây Quan có sông hào bảo vệ thành, bên bờ sông có dựng một bến tàu. Sài Thúc Tân ôm Chu Ấm Tiêu, tháo dây cột của một chiếc thuyền nhỏ, "Đi lên không?"

Mộc Cát Sinh giơ tay lên, "Anh kéo tôi với."

Sài Thúc Tân nâng mái chèo, khều người lên, cả người ướt đẫm ngồi phịch trên thuyền, "Đi thế nào đây?"

"Ngược dòng mà đi, chèo dọc theo lối có sen xanh nở rộ, đại khái một canh giờ sau có thể đến thành chủ Phong Đô." Mộc Cát Sinh vặn nước trên tóc, "À đúng rồi Tam Cửu Thiên, nói với anh chuyện này."

"Nói đi."

"Chuyện xảy ra vừa rồi, đừng nói cho bọn lão Nhị biết."

"Tại sao?"

"Ây da, anh chỉ cần đồng ý với tôi thôi."

"..." Sài Thúc Tân im lặng một lát, sau đó nói: "Được."

Sóng nước róc rách, sen xanh bập bềnh, Sài Thúc Tân chèo thuyền, Mộc Cát Sinh ngồi ở mũi thuyền, lấy tóc mình ra khỏi miệng Chu Ấm Tiêu, "Lão Ngũ nhóc yên lặng một chút, ta kể chuyện xưa cho nhóc nghe."

Quả nhiên Chu Ấm Tiêu không náo loạn nữa, được người nọ xách vào trong lòng ôm, chớp chớp mắt nhìn Mộc Cát Sinh.

"Chuyện kể rằng thế gian này có rất nhiều vật không phải người, tỷ như yêu ma quỷ quái, yêu tinh quái vật, tiên gia thần phật, còn nhiều loại hơn nữa, mà Phong Đô là kinh đô của quỷ quốc, đương nhiên là quê hương của vạn quỷ. Quỷ có âm khí nặng, Phong Đô lại được xây dựng dưới lòng đất tăm tối, trong thành mây đen ảm đạm phủ kín quanh năm, không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Bởi vậy sau này Thập Điện Diêm Vương lệnh cho Mạnh Bà trồng sen xanh trong Vong Xuyên, lấy tim sen làm đèn, thứ nhất là để dẫn độ vong hồn, thứ hai là để chiếu sáng cho Phong Đô."

"Cứ như vậy kéo dài trăm ngàn năm, mãi cho đến thời Đường Tinh Túc Tử đời thứ tư chết đi, đến Phong Đô đầu thai chuyển sinh. Vị Tinh Túc Tử này sinh ra vào thời Thịnh Đường, thích rượu thơ hay, tài hoa phong lưu, nhìn thấy đêm đen vĩnh hằng trong thành, không trăng cũng không sao, không khỏi hô to một tiếng mất hứng. Vì thế đã lấy ra một khúc xương ống trong cơ thể Chu Tước, làm thành chín vạn ba ngàn bảy mươi hai ngọn đèn kim ngô, treo trên thành Phong Đô, chiếu sáng lòng đất tối tăm."

"Đêm đó đèn đuốc sáng trưng khắp Phong Đô, giống như ban ngày trên nhân gian, Tinh Túc Tử ca hát uống rượu ở đầu thành, cười gọi là 'Kim ngô bất cấm dạ'."

Sài Thúc Tân nghe đến say mê, không kìm được hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tinh Túc Tử hát hết một ngàn một trăm bài thơ Thái Bạch, uống hết một ngàn một trăm chén rượu Trường Sinh, rồi đột nhiên rời đi. Sau đó, đèn đuốc trong thành Phong Đô luôn luôn chiếu sáng, đến trăm năm sau mới rụi tàn."

"Là vì phong lưu."

Mộc Cát Sinh nói xong nở nụ cười, "Người đó là người phóng túng ngỗ ngược nhất của các đời Tinh Túc Tử, tuổi thọ cũng ngắn nhất, chỉ sống hai trăm tám mươi chín tuổi. Sau đó dùng thân thể đúc đèn kim ngô, lấy hồn phách đốt lửa cháy, hát thơ uống rượu xong, hồn phi phách tán, không vào luân hồi, không chuyển sinh nữa."

Thuyền nhỏ chậm rãi đi về phía trước, Sài Thúc Tân hỏi: "Cậu nghe được câu chuyện này từ đâu?"

"Sư phụ kể." Mộc Cát Sinh chống đầu, "Lúc trước ông ấy chỉ nói một câu, 'Ngoài Đại Đường ra, không còn gì khác'. Đến lúc sau tôi hiểu được sơ sơ, xem qua sử sách, biết được các triều đại sau đó đã thay đổi, quả thật không xứng với ông ấy nữa."

Sài Thúc Tân nhìn người trong vòng tay Mộc Cát Sinh, phát hiện Chu Ấm Tiêu đã ngủ thiếp đi.

"Yên tâm, nếu lão Ngũ dám làm như vậy, chúng tôi nhất định sẽ chặt đứt chân nó." Mộc Cát Sinh duỗi thắt lưng, "Chẳng qua từ đó về sau, Phong Đô rất ít khi đốt đèn kim ngô, dù sao đốt đèn phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, trừ phi có chuyện lớn xảy ra, Chu gia mới có thể phái người đến thắp đèn."

Trò chuyện dọc đường, sen xanh trong nước ngày càng um tùm, không biết từ lúc nào đã đến thành chủ Phong Đô. Dòng sông lập tức trở nên chật chội, thuyền nhỏ gần như không thể tiếp tục đi về phía trước. Hai người xuống thuyền, lại phát hiện trên bờ còn ồn ào hơn, hỗn độn một đống người ngã ngựa đổ.

Mộc Cát Sinh ngửa đầu tránh thoát một cái bàn bay tới trước mặt, tinh mắt nói: "Đây là bàn xử án ở công đường Thưởng Thiện Ty mà —— Ai có gan lật cả bàn của phán quan lên thế?"

Sài Thúc Tân nhìn người cách đó không xa, "Là Thái Tuế và Mặc Tử."

"Thế mà tôi lại quên hai người bọn họ còn đang đánh nhau." Mộc Cát Sinh vỗ đầu một cái, "Anh muốn xem náo nhiệt không?"

"Cứ đánh tiếp như vậy, thì càng lúc càng rắc rối." Sài Thúc Tân nói: "Đi tìm Vô Thường Tử, mời anh ta đến khuyên can."

"Một người là anh em một người là tổ tông, anh là muốn mạng của lão Tam à." Mộc Cát Sinh nhìn cuộc hỗn chiến đằng xa, tặc lưỡi lắc đầu, "Đi thôi, hai tôn đại thần này sắp đánh tới đây rồi, tôi không muốn bị hất bay lần nữa đâu."

Nói xong, y xoay người rời đi, Sài Thúc Tân nói: "Cậu muốn mặc kệ không quan tâm sao?"

"Không đến mức thế." Mộc Cát Sinh bước đi vội vàng, rẽ trái lượn phải, chỉ chốc lát sau đã đi tới trước một tòa cổng thành, "Đi, chúng ta lên cổng lầu đi."

Sài Thúc Tân nhận ra nơi này, cổng chính của thành Phong Đô, Quỷ Môn Quan.

Có một con tiểu quỷ tiến lên muốn ngăn cản, bị Mộc Cát Sinh đập hai ba phát ném đi. Hai người đi thẳng một đường chém dưa thái rau lên cổng lầu, "Cậu muốn làm gì?" Sài Thúc Tân chặn cầu thang không cho tiểu quỷ đuổi theo, nhìn Mộc Cát Sinh leo lên đài cao. Trên đài có đặt một cái đỉnh lớn bằng đồng rất tôn quý, tiếp đó Mộc Cát Sinh lấy ra một bó lông màu sắc sặc sỡ từ trong ngực áo —— là lông vũ Chu Tước của Chu Ấm Tiêu.

"Góp chút náo nhiệt—— náo nhiệt phía dưới không ngăn cản được, vậy thì dùng náo nhiệt lớn hơn trấn áp màn cuộc." Mộc Cát Sinh nói xong ném lông vũ vào trong đỉnh, cắn rách ngón tay, nhỏ máu vào trong, chỉ trong phút chốc ánh lửa phừng phừng lên cao, lan đi theo một đường.

"Gần ba trăm năm qua, Phong Đô chưa thấy ban ngày được thêm lần nào." Mộc Cát Sinh nhảy xuống đài, nhướng mày cười với Sài Thúc Tân, "Mặc Tử chiến Thái Tuế, một trận náo nhiệt cực kỳ lớn, và cũng là lúc chiếu sáng nơi này."

"Kim ngô bất cấm dạ, ngọc lậu mạc tương thôi." (Đêm kim ngô không cấm lối, phút vàng ngọc chẳng giục thôi.)

- -------------------

Chú thích:

Ca tế "Hồn hề lai hề" - Khuất Nguyên 《Chiêu Hồn》

Kim ngô bất cấm dạ, ngọc lậu mạc tương thôi — thơ Đường "Đêm mười lăm tháng giêng"

*Kim ngô: Một chức quan ngày xưa phụ trách các quan võ bảo vệ hoàng đế, bảo vệ trị an và tuần sát kinh đô. Tuỳ theo từng triều đại mà tên gọi và quyền hạn khác nhau. Nhà Hán có chấp kim ngô, Đường Tống có kim ngô vệ, kim ngô tướng quân, kim ngô hiệu uý, v.v.