Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 26



Editor: Kẹo Mặn Chát

Sương mù dày đặc, lạnh lẽo thấu xương.

Mộc Cát Sinh ném tiền đồng ra, tung một cước đá bay con quỷ trước mắt, y đang đứng trên thang Âm dương, xung quanh tràn ngập những luồng ánh sáng xanh lục lấp loáng.

Thang Âm dương nối thẳng từ dương gian đến Phong Đô, quanh co chín khúc. Chặng đường một ngày đi rất là dài, y phải chạy hết tốc lực cho kịp, nhưng mới đi chưa được nửa chẳng, thế mà trên dọc đường đã phải liên tục giết mấy con lệ quỷ. Bình thường những con quỷ này không bao giờ rời khỏi Phong Đô, Mộc Cát Sinh đã từng chạy qua chạy lại thang âm dương mấy lần, cũng chưa hề nhìn thấy bất cứ thứ gì xuất hiện trên bậc thang này.

Hiện giờ bách quỷ chạy trốn khắp nơi, chứng tỏ trong thành Phong Đô đã xảy ra một trận hỗn loạn nghiêm trọng.

Mộc Cát Sinh thoáng có chút lo lắng, y tùy tiện xông vào như thế này quả thực là khinh địch. Tùng Vấn Đồng không có ở đây, y cũng không cách nào đốt đèn trời nhỏ, chỉ có thể gặp con quỷ nào thì đánh con quỷ ấy. Hơn nữa y càng đi vào sâu, quỷ quái xuất hiện càng ngày càng nhiều, y không thể để cho mấy thứ này chạy lên trên, chỉ có thể chặn giết ngay tại chỗ. Đồng thời y còn phải đi xuống dưới, đi đến dưới cùng để đóng thang Âm dương lại.

Về phần y ra ngoài bằng cách nào sau khi đóng thang, và tình hình trong thành Phong Đô hiện giờ ra sao thì —— Mộc Cát Sinh cầm tiền đồng trấn áp một con quỷ, sau đó đạp một con khác xuống khỏi thang dài.

Y không có thời gian để bận tâm đến những điều đó.

Sương mù càng ngày càng trĩu nặng, hơi nước như đang ngưng tụ thành hình, chúng tựa như những bàn tay ẩm ướt âm thầm túm lấy người ta không cho di chuyển. Mộc Cát Sinh dần dần không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, khắp nơi đều là sương mù, duy chỉ có một bậc thang kéo dài vô hạn xuống phía dưới.

Y đột ngột dừng bước.

Không hợp lý, có thứ gì đó rõ ràng không hợp lý ở đây.

Cùng lúc đó, tại Thành Tây Quan, Phong Đô.

Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ âm binh trong đất A Tỳ đều đang cố thoát ra ngoài. Nhưng tất cả không còn trang nghiêm oai vệ như ngày xưa, mà lại xông tới tấn công dồn dập vào tường thành của Thành Tây Quan như một trận vây hãm.

Đứng trên tường thành là các âm soái quỷ vương đến từ khắp nơi, dẫn dắt quỷ binh quỷ tướng chống lại từng đợt xung kích. Đất rung núi chuyển kinh thiên động địa, lệ quỷ gào khóc tiếng ngựa hí vang, những cơn gió tà thổi tới tạo thành một đám lốc xoáy, triệt để biến Thành Tây Quan thành chiến trường Tu la.

"Giữ ổn định! Tất cả giữ ổn định!" Thôi Tử Ngọc đứng trên đầu thành, bị gió mạnh thổi ngã trái ngã phải, "Chặn phía Đông Nam lại! Đừng làm rối trận hình!"

Lơ lửng trên không trung cao tít tắp có vài bóng người, theo thứ tự là Thập Điện Diêm Vương, cùng với Ô Nghiệt và Ô Tử Hư.

Một vị Diêm Vương trong đó nói: "Bà lớn, xin hãy cứu Phong Đô khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng này."

"Gia đây đã là người chết, nên cũng không thèm để ý đến mấy thứ vô nghĩa trên đời." Ô Nghiệt đứng giữa không trung gặm hạt dưa, nhìn về phía người bên cạnh, "Một khi trận pháp này triển khai, vạn quỷ sẽ trốn thoát ra ngoài, tai họa của Phong Đô có thể giải quyết, nhưng ngươi sẽ rơi vào cảnh ngục tù, đã nghĩ kỹ chưa?"

"Phong Đô không thể bị hủy hoại." Ô Tử Hư lắc đầu, "Xin ngài hãy mở trận pháp."

"Đang ở địa phủ mà cứ ngỡ A Tỳ." Ô Nghiệt phun vỏ hạt dưa ra, rất dứt khoát bình thản, "Gia đây thấy, được dịp luôn đánh một trận đi. Phong Đô càng ngày càng chật chội, điện Diêm Vương không quản hết nổi, vừa khéo để cho âm binh đến dọn sạch."

Lời nói của thiếu nữ giống như một cái tát vào mặt, nhưng đám Diêm Vương không hề tỏ ra tức giận, chỉ nói: "Mong bà lớn nghĩ lại."

"Các ngươi quả thật nên suy nghĩ lại. Nếu mấy thứ bên trong cánh cổng này đi ra, cũng chưa chắc sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thập Điện Diêm Vương. Đến lúc đó chẳng ai có thể ngồi vững ở Phong Đô." Ô Nghiệt nhếch mép cười liếc nhìn Ô Tử Hư, "Bao gồm cả Ô thị, có đúng không?"

Ô Tử Hư im lặng không nói, chỉ cúi thấp đầu về phía Ô Nghiệt.

Ô Nghiệt nhìn anh thở dài, "Thế gian này nào có đôi đường vẹn, tự xưa nay trung hiếu khó song toàn —— Thôi thôi thôi, đúng là đứa chắt bất hiếu."

Lời còn chưa dứt, Ô Nghiệt đã nhảy vút lên không trung, nhảy đến ngay phía trên chiến trường, hai tay xoay tròn tạo hình hoa, kết xuất thành một chuỗi ấn ký phức tạp. Chỉ trong phút chốc ánh sáng chói lóa bắt đầu quay vòng, từ trong hư không xuất hiện một quả cầu hoa.

Ô Nghiệt lại khom người nhảy lên lần nữa, những tầng mây dày đặc phía trên Thành Tây Quan tản ra. Một mình bà đứng tít trên cao, gập eo cong người, cúi lên ngập xuống, giống như cô thiếu nữ biểu diễn tạp kỹ tại chợ quỷ trên dòng Vong Xuyên, đứng trên mười hai tầng bàn chơi đùa với quả cầu hoa.

Tiếng sát phạt thay đàn sáo, trở thành nhạc đệm cho điệu múa khúc Phá Trận*.

Thôi Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn bóng người giữa không trung, ánh sáng vàng rực rỡ dần tụ lại theo hình một ngọn lửa, bao xung quanh là một đường viền đỏ cháy rực.

Cuối cùng Ô Nghiệt ném cầu hoa trong tay lên trời cao, quả cầu nổ tung thành một đóa sen đỏ giữa không trung. Ô Nghiệt ngồi xếp bằng trong lòng hoa, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất. Triện thư ánh vàng kim lần lượt hiện lên từ bốn phía xung quanh, hoa sen chậm rãi nở rộ, từ búp sen khép kín từ từ xòe cánh nở bung thành hình.

Thế nhân đều cho rằng chỉ có đèn kim ngô mới có thể thắp sáng đêm đen dưới Phong Đô, nhưng lúc này hoa sen nở rộ giữa không trung, tỏa ra ánh sáng tràn đầy màu sắc, sáng chói như ban ngày.

Cùng lúc đó, một trận pháp lớn vụt sáng lên dưới Thành Tây Quan, hai luồng ánh sáng giao hòa vào nhau, bao trùm lấy hàng ngàn hàng vạn âm binh vào bên trong. Khắp đất trời trở nên yên ắng, nhưng ánh sáng vẫn cuộn trào rực rỡ như hồng thủy.

Thập điện Diêm Vương xếp hàng ngang trên tường thành, lần lượt cúi mình khấu đầu.

Ô Tử Hư nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Trong đêm đen vĩnh hằng chốn âm ty, Thái Tuế tọa đài sen."

"Thiền tâm vô lượng*."

Thôi Tử Ngọc đứng ngoài cổng thành, chắp tay thi lễ hướng về vầng sáng trên cao, vạn quỷ ở phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống theo, trải dài vô tận.

Rất lâu sau, hoa sen héo tàn, ánh sáng dần tắt, thành Phong Đô lại một lần nữa bị bao phủ trong đêm đen.

Mà bên trong Thành Tây Quan lại trống rỗng không còn thứ gì, tất cả âm binh đều đã biến mất.

Mộc Cát Sinh nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Mới đầu y cho rằng mình đã đến bên bờ sông Vong Xuyên, nhưng sương mù dày đặc xung quanh vẫn lượn lờ mãi không tan, bên bờ sông Vong Xuyên sẽ không bao giờ có sương mù dày như thế này. Mộc Cát Sinh nhìn quanh bốn phía, chợt nhận ra không biết từ lúc nào mà những quỷ hồn liên tục quấy phá kia đều biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu.

Lệ quỷ tích trữ oán khí sâu nặng, sẽ không dễ dàng biến mất, mà Phong Đô đang xảy ra đại loạn, đây chính là thời cơ tốt để chạy trốn ra ngoài. Nhưng hiện giờ chúng lại đột nhiên ẩn náu, vậy thì hoặc là hỗn loạn ở Phong Đô đã được giải quyết, hoặc là bọn chúng đang kiêng dè một thứ gì đó.

Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt vẫn tiếp diễn không ngừng.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Tí tách, tí tách,

Tí tách.

Tiếng nước dường như phát ra từ phía trước mặt, mà lại cũng giống như vang tới từ khắp bốn phương tám hướng quay xung quanh. Mộc Cát Sinh bước xuống thêm mấy bậc thang, vươn tay thăm dò về phía trước, cảm thấy lạnh buốt cả tay.

Thứ y chạm vào không phải là nguồn nước, mà là một vật cứng nào đó có bề mặt thô ráp. Ánh mắt của Mộc Cát Sinh lập tức thay đổi, y nhanh chóng thu tay lùi người lại. Ngay sau đó một mũi đao chém tới trước mặt, phá tan sương mù dày đặc, vung thẳng tới chỗ y vừa đứng ——

Thứ y vừa chạm vào là một bộ áo giáp!

Mộc Cát Sinh bỗng chốc thấy đầu ong ong. Quỷ mặc giáp trụ ở Phong Đô có số lượng rất nhiều, nhưng khi xâu chuỗi hết toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây lại với nhau, thì chỉ có một khả năng xuất hiện đầu tiên trong đầu y. Đó chính là —— Âm binh!

Y cố hết sức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía trên bậc thang đá xanh đã nứt toác là một thanh đao lớn bằng đồng đen bổ ngang ở đó, chuôi đao rung lên ầm vang, lại không thấy người cầm đao đâu. Thang Âm dương được dựng lên bằng đá xanh dưới âm phủ, lạnh lẽo rắn chắc, hoàn toàn không thể bị đao thương bình thường phá vỡ. Mộc Cát Sinh còn chưa kịp thở một hơi, bậc thang dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến từ sâu dưới lòng đất, còn xen lẫn với tiếng gõ mõ loáng thoáng.

Trong phút chốc, Mộc Cát Sinh tái mét cả mặt. Giáp trụ, đao đồng đen, vó ngựa, tiếng gõ mõ —— cho dù y có ngốc thì cũng có thể nhận ra mọi thứ. Không còn nghi ngờ gì nữa, âm binh vốn nên bạo động trong Thành Tây Quan, chẳng biết vì nguyên nhân gì lại chạy loạn đến thang Âm dương!

Thang Âm dương ở bên bờ sông Vong Xuyên, cách A Tỳ rất xa, âm binh muốn xông đến đây thì ít nhất phải đi ngang qua cả thành Phong Đô. Rốt cuộc bên trong Phong Đô đã xảy ra chuyện gì?

Thập điện Diêm Vương, Thập đại Âm Soái, Tứ đại Phán Quan còn có Âm Dương gia trấn thủ, vậy mà tất cả đều không ngăn cản được sao?

Mộc Cát Sinh không dám trì hoãn thêm, bởi đánh nhau với âm binh, y tuyệt đối không có phần thắng. Đương lúc đang định rút lui nhanh chóng thoát ra, chỉ ngay sau đó y đột nhiên khựng lại ——

Y rút lui, vậy thì ai sẽ bảo vệ dân chúng trong thành phía trên đây?

Mà nếu không rút lui, Mộc Cát Sinh hiểu rất rõ một điều, y chắc chắn sẽ không địch lại.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Cát Sinh liên tục suy tính, việc cấp bách trước mắt là tuyệt đối không thể để âm binh leo lên thang Âm dương đi đến dương gian. Y không thể quay đầu lại, chỉ có thể đi tiếp xuống dưới, đi thẳng đến dưới cùng, đóng thang Âm dương lại, vây hãm âm binh giữa ngàn vạn bậc đá, như vậy mới có thể mở ra một tia hy vọng sống sốt.

Không còn cách nào khác. Tiếng vó ngựa đã ngay gần chỉ còn cách một xạ đường đất. Mộc Cát Sinh xoay người lại, điều chỉnh hô hấp, điểm mấy huyệt vị trên người. Đây là một phương pháp mà y học được từ Tùng Vấn Đồng, có thể làm cho ngũ quan càng thêm nhạy bén, tăng cường tốc độ của cơ thể, làm cho tim cung cấp máu toàn thân nhanh hơn đồng thời cũng làm cho sinh lực dồi dào. Nhưng biện pháp lại có một khuyết điểm, cảm giác đau đớn nhận được sẽ tăng gấp đôi.

Kỵ binh chạy phía trước đã tiến sát rất gần y. Mộc Cát Sinh cúi người xuống, đá một cước vào bụng ngựa, khiến cho chiến mã kinh hãi lồng lên, âm binh trên ngựa ngã xuống đất. Nhân cơ hội này Mộc Cát Sinh nắm chặt lấy dây cương rồi ném hai đồng tiền ra, một đồng đập vào đầu âm binh, một đồng nhét vào trong miệng chiến mã. Âm binh bị tiền Sơn Quỷ trấn áp, không thể nhúc nhích, Mộc Cát Sinh rút đao trong tay đối phương ra, leo lên chiến mã, vung đao chém rớt đầu âm binh phía sau, sau đó vung ngược tay lên, vẽ ra một vòng cung màu xanh chói mắt, chặt đứt chân của chiến mã phía trước.

Mộc Cát Sinh biết mình không thể đấu đao với âm binh, y không giỏi dùng binh khí lạnh, cầm trong tay cũng chỉ có thể tùy theo tình huống mà vung. Nếu như nhát chém vừa rồi đến từ tay Tùng Vấn Đồng, thì cũng đủ hất tung tất cả kỵ binh trong vòng một trượng. Mà y chỉ có thể dùng mánh khóe chặt đứt chân ngựa, lợi dụng tình thế khi âm binh ngã xuống cướp ngựa vung đao. Mục đích của y không phải nghênh chiến, mà là gây ra hỗn loạn. Một mặt là để ngăn cản âm binh tiến gần về phía trước, mặt khác là tạo cơ hội cho mình tiếp tục hành động.

Trông thấy âm binh trước mặt đang rối loạn, Mộc Cát Sinh phi ngựa xông vào trong trận địa. Bình thường hành động này không khác gì đâm đầu vào chỗ chết, nhưng những âm binh này dường như vừa trải qua một trận đại chiến, sức lực đã suy giảm nhiều. Y ngậm một đồng Sơn Quỷ trong miệng, cố gắng hết sức tránh né công kích đến từ bốn phía, nhưng chiến đấu trên lưng ngựa cũng không phải sở trường của y. Chẳng bao lâu sau trên người y đã phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, một vết sâu nhất ở thắt lưng, bị một nhát đao chém ngang qua, máu tươi chảy ròng ròng.

Chạy, chạy hết tốc lực. Mộc Cát Sinh dùng tiền Sơn Quỷ thúc dục chiến mã, một người một ngựa gần như sắp trở thành một vệt dư ảnh.

Cảm giác đau đớn gấp bội đánh thẳng vào thần kinh, Mộc Cát Sinh cố gắng giữ tỉnh táo. Vừa chạy y vừa tính toán xem khoảng cách còn bao xa, số bậc thang Âm dương không còn nhiều nữa, chỉ cần xuống dưới tận cùng, y có thể dùng tiền Sơn Quỷ cưỡng chế phong ấn thang dài. Nhưng mà trong tích tắc sau đó, Mộc Cát Sinh bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu tối sầm lại, có một bóng đen rất lớn áp sát về phía y! Đó là một gã âm binh cực kỳ cao lớn, cưỡi chiến mã màu đen đang nhảy vọt lên không trung, hung hãn muốn đạp xuống đầu y!

Mộc Cát Sinh không kịp điều khiển chiến mã né tránh, vội vàng móc tiền trong miệng ngựa ra, xoay người lộn một vòng. Khó khăn lắm y mới tránh được vó ngựa đạp trúng, cả người va đập vào bậc thang đá xanh, lăn xuống dưới rất xa, cuối cùng đụng đầu vào một cột đèn đồng đen trước bậc thềm.

Trên mặt Mộc Cát Sinh bê bết máu, y dốc hết toàn lực đứng dậy, y biết mình đã đến dưới cùng. Cột đèn bằng đồng đen này chính là phần cuối của thang Âm dương, cách đó không xa có tiếng nước chảy, chính là dòng Vong Xuyên.

Âm binh vừa mới rồi đuổi giết y bỗng ghìm cương ngựa lại đứng cách đó không xa, sau rồi một tràng tiếng khằng khặc truyền đến, dường như có ai đó đang bí mật cười gằn. Mộc Cát Sinh lờ mờ nhìn thấy cách đó không xa có người đang giơ đao, thực hiện động tác ném, mục tiêu nhắm trúng là đầu của y.

Mộc Cát Sinh phun tiền trong miệng ra kèm theo một ngụm máu lớn, tiếp đó y dùng ngón trỏ chấm máu nhanh chóng vẽ ra một phù văn phức tạp trên mặt đất. Từ không trung truyền đến một tiếng tru dài bén nhọn, hướng thẳng về phía mi tâm của y, Mộc Cát Sinh không kịp tránh né, hét lớn một tiếng: "Đóng!"

Một giây sau, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến từ trên đỉnh đầu, Mộc Cát Sinh tối sầm hai mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Y nghe thấy tiếng gõ mõ.

Trên bầu trời có một trận tuyết rơi dày, mọi thứ có thể nhìn thấy đều là một màu trắng tuyền.

Mộc Cát Sinh nằm trong tuyết, nghe thấy có tiếng hát vang lên từ mặt đất. Thong thả từ tốn, lúc xa lúc gần, lúc thì du dương êm đềm, lúc thì dồn dập sôi nổi.

Thiên địa thương thương, liêu phó nhất thương.

Nhật nguyệt du du, doanh vu nhất tụ.

Sơn hà hạo hạo, đan thanh nhất sao.

Chúng sinh trì trì, phù sinh nhất nhật

(*Thơ tác giả viết, khó quá, eim xin để nguyên hán việt *꒦ິ⌓꒦ີ)

Mình đang ở đâu? Mộc Cát Sinh gắng gượng ngồi dậy, phát hiện mình đang mặc tay áo rộng màu trắng, xung quanh đất trời không có thứ gì cả, chỉ có tuyết trắng với khúc trường ca, còn có tiếng gõ mõ như có như không.

Mình chết rồi sao? Mộc Cát sinh thầm nghĩ. Sau khi Thiên Toán Tử chết thì sẽ hồn phi phách tán, không vào Luân Hồi, chẳng lẽ đây là nơi đến cuối cùng?

Không, không đúng. Y chợt tỉnh táo lại, mình vẫn chưa phải Thiên Toán Tử. Vậy đây là nơi nào?

Mộc Cát Sinh ngồi tại chỗ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện những thứ đó vốn không phải tuyết trắng, mà là tiền giấy bay khắp trời.

Tiền giấy tán loạn, rơi xuống thành tuyết, đất trời tịch mịch, trắng tinh một màu.

Một lát sau y đột nhiên nhảy dựng lên, chạy như điên về phía phát ra tiếng gõ mõ. Y chạy chân trần trên tuyết, dấu chân để lại quanh co một đường, nhưng rất nhanh đã bị tuyết lớn che phủ.

Tiếng hát vẫn ngân dài, Mộc Cát Sinh không biết mình đã chạy bao lâu, không thấy lạnh cũng không cảm nhận được gì. Cuối cùng y nhìn thấy một bóng người, người nọ cầm mõ gỗ trong tay, tay áo bay phất phới, đang ngâm xướng bốn câu ca giống nhau hết lần này đến lần khác.

Đợi đến khi Mộc Cát Sinh cuối cùng cũng chạy tới nơi, chưa kịp mở miệng, đối phương đã hỏi ngay: "Từ nơi nào đến? Đi đến nơi nào?"

"Tôi đến từ Vong Xuyên." Mộc Cát Sinh dừng một chút, nói: "Muốn đi về nhân gian."

Không biết qua bao lâu, người áo trắng gõ vang cái mõ trong tay, chậm rãi hát ra một câu.

"Hồn ơi trở về ——"

Mộc Cát Sinh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy.

Tiếng nước róc rách, đèn xanh dập dềnh.

"Tỉnh rồi à?" Người chèo thuyền phía trước quay đầu lại, "Cảm giác thế nào?"

Mộc Cát Sinh vừa mới ngồi dậy quá nhanh, lập tức cảm thấy hoa đầu chóng mặt. Phải mất một lúc lâu sau y mới nhìn thấy rõ người trước mắt, đó là Ô Nghiệt. Đối phương đang chèo thuyền, sen xanh nở rộ khắp nơi, chắc hẳn bọn họ đang ở Vong Xuyên.

"Tôi đây là..." Mộc Cát Sinh cúi đầu nhìn mình, y bị băng bó thành nửa cái bánh chưng, toàn thân trên dưới gần như không có chỗ lành lặn. Y thử cử động cánh tay, một cơn đau nhói lập tức truyền đến.

"Mấy ngày trước ngươi chiến đấu với âm binh, trong gang tấc hiểm trở đóng được thang Âm dương lại. Nhưng hai bên chênh lệch sức lực quá lớn, ngươi không biết lượng sức, cuối cùng trọng thương mà chết." Ô Nghiệt bình thản nói: "Đều là người quen cả, gia đây đưa ngươi qua Vong Xuyên rồi đến điện Diêm Vương, kiếp sau hãy đầu thai vào một nhà tốt."

"Bà lớn à, ngài đừng đùa nữa, làm gì có người chết nhà ai mà không nhập liệm, chỉ quấn băng gạc khắp người rồi hạ táng luôn đâu." Mộc Cát Sinh đau đầu nói: "Tôi hôn mê bao lâu rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thằng nhóc nhạt nhẽo." Ô Nghiệt trợn trừng mắt, vừa chèo thuyền vừa nói: "Ngươi đã ngủ bảy ngày rồi, may mà ngươi nhét tiền Sơn Quỷ vào miệng, giữ lại được cái mạng. Thằng nhóc Dược gia kia tự mình trị thương cho ngươi nên ngươi mới khỏe nhanh như vậy. Chứ nếu không e là mất nửa năm hoặc có khi lâu hơn ngươi cũng không thể xuống được giường."

"Tam Cửu Thiên? Hắn ở đâu?"

"Hắn vội vàng tới Phong Đô một chuyến, chữa thương cho ngươi xong thì lăn về rồi. Hiện tại Chư Tử đều rất bận rộn."

"Tôi đã gặp được âm binh ở thang Âm Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Chuyện đó à, gia làm đấy."

"Ngài nói gì cơ?!"

"Gia là Thái Tuế, mấy trăm năm trước đã tiếp nhận cai quản một phần Phong Đô, thân là trưởng lão Âm Dương gia, cũng có chức vụ phải trấn giữ Phong Đô." Ô Nghiệt nói: "Ngày 20 tháng 9 âm binh xuất quan, Phong Đô chắc chắn sẽ lâm vào cảnh lầm than. Cho nên gia đây ra tay, dùng một trận pháp lớn đem toàn bộ âm binh bạo động chuyển dời đến thang Âm dương."

"Ngài có biết chuyện này sẽ gây ra hậu quả gì không?!"

"Biết chứ, chẳng qua cũng chỉ tiêu hao tu vi năm trăm năm mà thôi."

Ô Nghiệt nhìn Mộc Cát Sinh đang nghẹn lời, nhướng mày nói: "Được rồi, gia hiểu ý ngươi nói. Âm binh tiến vào thang Âm dương, chẳng khác nào chuyển tai họa của Phong Đô sang cho bên khác chịu, thể nào nhân gian cũng sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn."

Mộc Cát Sinh không biết nên nói gì, cân nhắc giữa lợi và hại, cả hai người đều hiểu rất rõ ràng.

Mà y cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân Ô Nghiệt làm như vậy.

"Thang Âm dương đóng lại, con đường từ nhân gian đến Phong Đô cũng đã bị cắt đứt, nhưng đi dọc theo ngược dòng Vong Xuyên, cũng có thể trở về nhân gian." Ô Nghiệt nói, "Ngươi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cho nên sức mạnh mà tiền Sơn Quỷ có thể phát huy sẽ không bằng một phần vạn lúc bình thường. Ngươi khó khăn lắm mới đóng kín thang Âm dương, nhưng mà không giữ được bao lâu đâu."

"... Tôi còn bao nhiêu thời gian?"

"Ngươi mê man bảy ngày, cách thời gian âm binh phá phong ấn thì còn khoảng chừng nửa tháng." Ô Nghiệt đáp: "Tiến hay lùi, đi hay ở, ngươi chuẩn bị sớm đi."

"Ngài có ý gì?"

"Ngươi nghe hiểu lời ta nói." Ô Nghiệt quay đầu lại nhìn Mộc Cát Sinh, "Âm binh bạo động, ngay cả Thập điện Diêm Vương cũng bó tay bất lực. Đất A Tỳ tích tụ oán khí cả ngàn năm, không có thứ gì có thể trấn áp, chỉ có thể dựa vào giết chóc để hóa giải."

"Chỉ với thực lực của một tòa thành nhà ngươi, hoàn toàn không thể phòng thủ được."

- -----------------------

Chú thích:

*Khúc Phá Trận: Phá trận vũ, hay còn gọi là Tần Vương phá trận vũ, là một điệu vũ nhạc nổi tiếng ở đời Đường. Khúc nhạc với âm điệu uyển chuyển, khí chất toát lên phong phú đầy lực. Đồng thời cộng với nhạc đệm cung đình, trống lớn rung vang trời, truyền thanh trên trăm dặm, khí phách hùng hồn, cảm thiên động địa.

*Tâm vô lượng: là tâm vô cùng rộng lớn thoát ra khỏi sự ràng buộc của các thứ phiền não đê hèn của phàm phu... Tâm vô lượng gồm có bốn phần là: bi vô lượng, từ vô lượng, hỷ vô lượng và xả vô lượng. Tứ vô lượng tâm, là "bốn trạng thái tâm thức vô lượng", còn được gọi là Tứ phạm trú, "bốn cách an trú trong cõi Phạm" và gọi tắt là Từ bi hỷ xả. Là thuật ngữ chỉ một phép thiền định, trong đó hành giả tạo điều kiện cho bốn tâm thức cao thượng phát sinh.

Trong Đại thừa, tứ tâm vô lượng cũng được gọi là hạnh Ba-la-mật (pāramitā). Ðó là tâm thức của chư Phật và Bồ Tát muốn cứu độ chúng sinh trong việc ban vui cứu khổ. Vì tính đặc thù vô lượng nên bốn phạm trù này thường được sử dụng trong việc thực hành Bồ-tát đạo, ban vui cứu khổ là chính.