Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 9



Editor: Kẹo Mặn Chát

Đây là lần đầu tiên An Bình nhìn thấy Mộc Cát Sinh ăn trái đắng. Cậu còn chưa kịp hả hê khi người gặp họa thì dưới bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau, đau đến mức khiến cậu kêu to một tiếng, cả người lăn xuống khỏi sô pha.

Sau đó, cậu đã bị cú ngã này đánh thức.

An Bình ngã choáng váng cả đầu óc, phải mất một lúc lâu sau cậu mới nhận ra nơi này là rạp chiếu phim gia đình của nhà cậu. Cậu đã ngủ thiếp đi sau khi xem bộ phim ─ và cậu còn dành nguyên mấy tháng trời trong giấc mộng của mình.

Mình không bị chết đói sao? An Bình hoảng hốt lấy điện thoại di động ra xem ngày tháng, vậy mà trong thực tế chỉ mới trôi qua chưa tới một ngày.

Giấc ngủ này của cậu kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, thời gian hiện tại đã là buổi ngày sáng hôm sau.

An Bình ngồi ngây ra đó một lúc rồi chợt bừng tỉnh, hét lên một tiếng thảm thiết, hôm nay là ngày khai giảng! Chẳng những đã bị trễ giờ, mà cậu còn chưa làm một tí bài tập về nhà nào hết!

Đối với học sinh cấp ba mà nói, giữa trời đất bao la việc học là quan trọng nhất. Lúc này An Bình mặc kệ tất cả những thứ hỗn loạn trong mộng, vội vàng đi rửa mặt, sau đó chộp lấy cặp sách chạy nhanh ra ngoài, bắt một chiếc taxi ở cửa, dọc đường đi cậu cố gắng làm bù bài tập cho xong. Cuối cùng, chờ đến khi cậu đến trường thì đã là tiết thứ hai.

"Lớp phó học tập sao giờ ông mới tới?" Bạn cùng bàn nhìn thấy cậu, bắt đầu gào thét, "Cả lớp không một ai làm tờ đề cuối cùng, tất cả đều gào thét phải chờ ông đến mới làm đấy, ông không thấy có lỗi với bà con trong lớp à?"

"Xin lỗi xin lỗi, nay dậy muộn." An Bình cố gắng nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, "Thầy chủ nhiệm đâu? Tôi đến muộn thế này, sợ là sẽ bị mắng té tát mất."

"Hôm nay thầy chủ nhiệm không đến kiểm tra lớp." Bạn cùng bàn bĩu môi, nhìn về phía hàng cuối cùng, "Người kia tới kìa."

An Bình ngẩn người rồi lập tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy Mộc Cát Sinh đang ngồi ở chỗ ngồi bên cửa sổ, trò chuyện vui vẻ với một nữ sinh. Mộc Cát Sinh dường như đã chú ý tới ánh mắt của An Bình, y quay đầu, chớp mắt nhìn cậu.

"Mả mẹ nó! Anh ta vừa mới nhìn ông đấy hả?!" Bạn cùng bàn sợ tới mức giật nảy mình, "Sao hôm nay anh ta lại không ngủ ngay khi vừa đến? Còn nữa, từ khi nào mà anh ta có quan hệ tốt với lớp trưởng thế chứ?"

Lúc này An Bình mới chú ý tới nữ sinh ngồi cùng bàn của Mộc Cát Sinh, hóa ra là lớp trưởng đã lâu không đi học, "Lớp trưởng đã khỏi bệnh rồi à?"

"Nghe nói là khỏi bệnh rồi, hôm qua trong nhóm lớp đã truyền ầm lên đấy. Ban đầu phải ở lại bệnh viện để quan sát một thời gian, nhưng cô ấy không muốn ở trong bệnh viện, vẫn quyết tâm đến trường học. Hôm nay ba mẹ cô ấy đích thân đưa cô ấy đến đây, tôi còn thấy ba mẹ cô ấy ăn sáng với cô ấy trong căng tin." Bạn cùng bàn bùi ngùi xúc động, "Người ta thế mới là ba mẹ ruột chứ, tôi có lẽ chỉ là phí khuyến mãi tặng kèm thôi."

An Bình quan sát sắc mặt của lớp trưởng, cô gái mang tinh thần tràn đầy sức sống, Mộc Cát Sinh dường như đã nói gì đó buồn cười, làm cho người ta cười khanh khách không ngừng.

Trước kia lớp trưởng là một người miệt mài chăm chỉ học tập, tính cách trầm lặng rất ít nói, bây giờ trông cô ấy thực sự hoạt bát tươi sáng hơn trước rất nhiều.

Trải qua một trận bệnh nặng, có lẽ cả người bệnh lẫn người ngoài đều hiểu ra rất nhiều điều. Chờ đợi thật lâu trước giường bệnh, cuối cùng cũng đợi được đến giây phút con gái mở mắt ra, có lẽ còn đáng giá hơn bất cứ thứ gì khác.

"Ầy, thế mà trước kia tôi không nhận ra người đó lại dễ nói chuyện như vậy." Bạn cùng bàn khẽ nói: "Bình thường anh ta không đến lớp, hiếm khi đến được một lần thì cũng nằm ngủ quên trời quên đất ở hàng cuối, nhìn trông cũng chẳng phải người dễ chọc. Chả biết hôm nay anh ta uống lộn thuốc gì rồi... Đệt, ông có thấy anh ta vừa cười không? Mợ nó chứ trông đẹp trai vãi nhờ?!"

An Bình không nói gì, trong lòng thầm bảo đừng để vẻ ngoài lừa gạt, người này chính là một kẻ thích ra vẻ khoe mẽ, già mà không đứng đắn. Cậu đang oán thầm thì bỗng cảm thấy xung quanh mình yên lặng hẳn đi, ngẩng đầu lên phát hiện Mộc Cát Sinh đang đứng trước mặt cậu từ lúc nào không biết, trên mặt y mang theo nét hòa nhã vui vẻ, "Cơ thể của cậu sao rồi?"

Bạn cùng bàn che miệng lại, phát ra tiếng hít thở nghèn nghẹn.

"Vẫn ổn, tôi chưa ăn sáng nên có hơi đói." An Bình nhất thời không biết nên nói gì, suy đi nghĩ lại rồi mới nói: "Dậy muộn, cả đêm nằm mơ."

"Thế sao được, đang tuổi ăn tuổi lớn không thể để bụng đói." Mộc Cát Sinh nói, "Đi, tôi mời cậu ăn."

Lời còn chưa dứt thì chuông vào học đã vang lên, người này chẳng màng đến giáo viên vật lý vừa mới vào lớp, công khai đi ra ngoài.

"...Lớp phó học tập, tôi biết nhà ông có tiền, là tôi nông cạn, là tôi đã đánh giá thấp trí tưởng tượng của người giàu." Bạn cùng bàn vừa kinh hãi vừa kính nể nhìn cậu, hạ thấp giọng, nói: "Ông đã thu nhận Mộc Cát Sinh làm đàn em dưới trướng rồi à?"

An Bình: Tôi van xin ông đừng nghĩ lố như vậy được không?

Cậu thực sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mộc Cát Sinh, đứng ngồi không yên một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa, cậu lấy cớ đi vệ sinh, lẻn ra khỏi lớp.

Mộc Cát Sinh cầm cốc giữ nhiệt đứng lấy nước ở cuối hành lang, nghe thấy tiếng bước chân của cậu, thuận miệng nói: "Đến mùa đông giá rét, mà mặc bộ đồng phục mỏng manh của trung học phổ thông số một chắc chết cóng cả người mất thôi, còn trẻ thì tốt."

An Bình vừa nghe xong liền hiểu người này có ý gì, kinh ngạc nói: "Anh đã biết tôi biết rồi sao?"

"An Bình nhi, câu nói của cậu là học theo vè đọc nhịu à." Mộc Cát Sinh bóc một túi cẩu kỷ, thả vào cốc giữ nhiệt, "Một đêm cũng không ngắn, cậu đã mơ thấy những gì?"

Nói chuyện trên hành lang không tiện, An Bình đi theo Mộc Cát Sinh lên sân thượng, kể lại đại khái mọi chuyện trong mộng. Mộc Cát Sinh nghe An Bình thuật lại, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười khẽ.

"Hoa rơi trong mộng biết là bao nhiêu." Mộc Cát Sinh tựa vào lan can, mở nắp cốc giữ ấm, hơi nóng bốc lên lan tỏa giữa không trung, "Tính ra An Bình nhi cũng biết kha khá chuyện rồi, cậu có cảm nghĩ thế nào?"

"Khó nói rõ ra được." An Bình trầm mặc một lát, nói: "Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mộng này?"

"Lúc trước gặp tình thế khẩn cấp trong khe hở Tam Đồ, cậu đã được nếm máu của tôi." Mộc Cát Sinh nói: "Máu là chất môi giới, nhờ đó mà cậu có được trí nhớ của tôi, điều này cũng không có gì khó hiểu."

"Anh cố ý?" An Bình đã chứng kiến bản lĩnh của Mộc Cát Sinh, trốn thoát ra khỏi khe hở Tam Đồ cũng không khó khăn, mang kèm theo con gà luộc như cậu cũng không thành vấn đề, hoàn toàn không cần phải cho cậu nếm máu.

Nhưng cậu không nghĩ ra nguyên nhân tại sao Mộc Cát Sinh lại làm như vậy. Cậu chỉ là một cậu ấm nhà giàu bình thường không có gì hiếm lạ, mỗi ngày chỉ riêng việc làm bài tập cũng đã đủ lấy mạng chó của cậu rồi, vậy còn có lý do gì có thể khiến ngài đây coi trọng?

"À đúng rồi, An Bình nhi cậu vẫn chưa mơ đến đoạn đó." Mộc Cát Sinh cầm cốc giữ nhiệt, thổi hơi nóng, "Thật ra tôi đã chết một lần."

An Bình sửng sốt.

"Chắc hẳn cậu cũng đã biết, tất cả mọi người trong mộng đều có liên quan đến một sự tồn tại, chúng tôi gọi đó là 'Thất Gia Chư Tử'."

"Cậu có thể xem nó như một kiểu truyền thừa. Từ ngàn năm trước, có bảy nhóm người tập hợp lại với nhau, thành lập một tổ chức, cùng trải qua những thăm trầm cuộc đời và tồn tại qua các triều đại. Trong bảy nhóm người này, có khi là một gia tộc, có khi là một môn phái, hoặc là sư đồ nhất mạch đơn truyền*, mỗi một nhóm là một nhà, người đứng đầu một nhà sẽ nắm giữ vị trí Chư Tử, cho nên được xưng là 'Thất Gia Chư Tử'."

(*Nhất mạch đơn truyền: liên tục mấy đời chỉ có duy nhất một người là nam kế thừa)

"An Bình nhi, ở trong mộng cậu đã gặp được bốn vị chư tử —— Dược gia Sài thị Sài Thúc Tân, chấp chưởng vị trí Linh Xu Tử; Mặc gia Tùng Thị Tùng Vấn Đồng, chấp chưởng vị trí Mặc Tử; còn có Âm Dương gia Ô thị Ô Tử Hư, chấp chưởng vị trí Vô Thường Tử. Trong bảy nhà có bốn nhà đều là gia tộc truyền thừa, Sài thị, Tùng thị, Ô thị chính là ba trong số đó."

"Tôi đã rõ về ba nhà này rồi." An Bình suy nghĩ một chút, nói: "Anh nói tôi đã gặp bốn vị chư tử, còn có một vị nữa đâu?"

"Gặp sư phụ của tôi rồi chứ?" Mộc Cát Sinh nở nụ cười, "Ông ấy là Thiên Toán Tử."

"Thiên Toán Tử?"

"Môn hạ Thiên Toán, nhất mạch đơn truyền qua các đời, sẽ thu nhận không quá ba đồ đệ, một khi đã xác định người được kế tục thì những người khác đều phải rời khỏi tông phái." Mộc Cát Sinh nói: "Bởi vì nhân khẩu thưa thớt, một người chính là một nhà. Cho nên không lấy danh xưng "Thiên Toán gia" như các tên gọi chung khác, Thiên Toán Tử, tức là Thiên Toán gia."

An Bình suy tư một lát, nói: "Có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi, cái gọi là Thất Gia Chư Tử ấy, rốt cuộc là làm gì?"

Mộc Cát Sinh có chút sửng sốt, lập tức cười nói: "Phải rồi, khó trách cậu lại không biết, sợ rằng ở trong mộng cậu chỉ thấy mấy người chúng tôi đánh nhau."

An Bình thầm nói đâu có đâu, ngoại trừ đánh nhau, còn có cả ăn uống ngủ nghỉ, toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

"Thất Gia Chư Tử, mỗi nhà đều có chuyên môn riêng —— Dược gia chuyên về châm bạc và dược thạch*, y thuật tuyệt vời, có thể làm xương trắng mọc da thịt làm cho người chết sống trở lại. Mặc gia tinh thông thuật thủ công, luyện cơ khí, sở hữu kỹ năng của một nghệ nhân tuyệt thế. Âm Dương gia có cơ thể bán âm, có thể ngự thần ngự quỷ, qua lại giữa âm gian và dương gian. Còn về Thiên Toán Tử, ý trên mặt chữ, bói toán."

(*Dược thạch: Dược là dược nhị (các chất bổ cho người bệnh ăn); Thạch là Biếm thạch (cái kim bằng đá) dùng để chữa bệnh. Dược thạch tức là thuốc thang và các dụng cụ y khoa.)

Nói đến người cuối cùng có phần quá qua loa, An Bình không nhịn được hỏi tiếp: "Bói toán?"

"Thiên toán tính bằng lịch thiên văn, dùng bốn mươi chín đồng tiền Sơn Quỷ được truyền thừa qua các đời Thiên Toán Tử, để tính mệnh trời." Mộc Cát Sinh nói: "Trong những ghi chép lịch sử cho thấy rằng tiền Sơn Quỷ xuất hiện mới đầu vào thời Nguyên Minh, nhưng tiền Sơn Quỷ trong tay Thiên Toán Tử lại có nguồn gốc từ thời thượng cổ. Năm đó, sư phụ tôi nói là do Phục Hy tự tay chế tạo, không biết có phải ông ấy đang khoác lác hay không."

Lượng tin tức quá lớn, lại được nói ra từ miệng Mộc Cát Sinh, nhìn thế nào cũng thấy giống như người này đang bịa một câu chuyện siêu nhảm nhí cho nó kỳ diệu bí ẩn. Nhưng những gì An Bình đã trải qua mấy ngày nay thật sự dễ hiểu, toàn bộ suy nghĩ của cậu đều đắm chìm trong đó, hơn nữa cậu có một trực giác không giải thích được. Tuy rằng Mộc Cát Sinh trông có vẻ thờ ơ bình thản, nhưng trong giờ này khắc này, những điều người này nói đều là sự thật.

"Thiên Toán Tử, tính mệnh trời?"

"Đúng vậy, Thất Gia Chư Tử, dẫn đầu là Thiên Toán Tử. Vào thời thượng cổ, Tam Hoàng Ngũ Đế lần lượt qua đời, có một bậc thánh nhân dự cảm rằng đất trời sẽ phát sinh biến cố, cho nên đã triệu tập những người cùng chung chí hướng, thuận theo mệnh trời sửa đường đúng lối, đây chính là mở đầu của Thất Gia Chư Tử. Mà vị thánh nhân lúc đó chính là Thiên Toán Tử đời thứ nhất, bốn mươi chín đồng tiền Sơn Quỷ trong tay ông ấy có thể tính mệnh trời, bảy nhà liền lấy mệnh trời làm chỉ, vào thời khắc quan trọng đưa ra lựa chọn, dẫn dắt nhân thế. Cứ như vậy nó được truyền thừa qua mỗi lần triều đại đổi thay, có thể nói mỗi một lần giang sơn đổi chủ, nhân gian chợt biến, phía sau đều có bóng dáng của bảy nhà."

An Bình khó có thể tin, "Thật sự chính xác như vậy sao?"

Mộc Cát Sinh móc ra một ít tiền đồng, "Cậu có muốn tính xem thi đại học đạt được bao nhiêu điểm không?"

An Bình lập tức sửa lời: "Tôi tin."

Sau khi tiêu hóa thông tin trong đầu một lúc, cậu hỏi: "Bây giờ tôi mới nhìn thấy bốn nhà, ba nhà còn lại đâu?"

"Gia tộc truyền thừa còn có Chu gia, gia chủ chấp chưởng vị trí Tinh Túc Tử, mang huyết mạch của Chu Tước, có thể coi là thần tiên. Môn phái truyền thừa là Tiên gia Bồng Lai, môn chủ chấp chưởng vị trí Trường Sinh Tử, đi theo con đường trường sinh bất lão, tạm thời tính là bán tiên. Cuối cùng là La Sát Tử, thế giới không đại loạn sẽ không xuất hiện, không có truyền thừa, ngẫu nhiên sinh ra." Mộc Cát Sinh nói qua, "Cậu về ngủ thêm vài giấc là thấy ngay."

An Bình phân chia các thế lực như chiến lược game rồi ghi nhớ từng chút một, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện, "Từ từ, khi nãy anh nói đã từng gì cơ? Anh đã chết một lần rồi á?" Cậu muộn màng nhận ra kịp thời hỏi lại, tuy rằng đã biết Mộc Cát Sinh là một lão già bất tử nhưng cậu vẫn nổi da gà khắp người.

"Cuối cùng cậu cũng nhớ lại." Mộc Cát Sinh nhìn cậu, nở nụ cười ẩn ý, "Đúng vậy, hay nói một cách chính xác hơn —— tôi là người đã chết."