Hồng Bài Thái Giám

Chương 64: Say rượu



Đứng ở khoảng cách năm thước nhìn người yêu của mình cùng muội muội của mình hôn môi là cái dạng cảm giác gì? Trước kia Lam Thanh Hàn không biết, hiện tại thấy được, sáng tỏ, rồi lại hoàn toàn không muốn biết. Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, nhưng so với hồng y mỹ nhân trước mặt lại ảm đạm thất sắc. Cánh tay ngọc ái muội ôm lấy cổ Lăng Giản đang 'nhắm mắt hưởng thụ', nếu không phải vì váy dài màu đỏ kia rất chói mắt, nàng lại như thế nào sẽ nhìn thấy tình cảnh này?!

Làm như vô tình nhìn về phía Hứa Linh Nhược bên cạnh, lại thấy đối phương đang bày ra một bộ dáng 'Ta cái gì cũng chưa thấy' xoay người rời đi, chỉ có sống lưng cứng ngắc cùng quyền đầu nắm chặt kia nói cho Lam Thanh Hàn biết: sư phụ của nàng...cái gì cũng thấy được.

"Các ngươi đang làm cái gì?!"

Chung quy vẫn là nhịn không được làm một người qua đường bàng quan, Lam Thanh Hàn thanh âm lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, hoàn toàn có thể đông cứng những sinh vật còn sống nhăn răng trong phạm vi trăm mét.

Trong hoa đình, hồng y mỹ nhân đưa lưng về phía Lam Thanh Hàn, đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó vẫn như cũ duy trì tư thế vừa rồi, tựa hồ từ đầu tới đuôi, bọn ta không có nghe thấy có người nói chuyện. Người say còn đang say trong mộng, Lăng Giản chỉ cảm thấy trong mông lung giống như nghe được thanh âm của Lam Thanh Hàn, bản năng làm cho nàng vô lực mở to mắt, chỉ nỉ non một tiếng, khẽ gọi tên Lam Thanh Hàn rồi sau đó ngoẹo đầu qua một bên, soạn một cái tư thế thoải mái tiếp tục nửa tỉnh nửa say.

Hai đôi môi kề sát bởi vì Lăng Giản quay đầu mà bị tách ra, rượu đã nếm xong, Lam Nhược Y mỉm cười nhẹ nhàng chà lau khoé miệng mình, khoé mắt lại thủy chung chú ý tới Lam Thanh Hàn sắp đi đến trước mặt mình.

"Uy? Ngọn gió nào đem Đại công chúa của chúng ta thổi đến đây rồi?"

Lam Nhược Y môi mỏng khẽ nhếch, bày ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, tựa hồ thật sự là vừa mới phát hiện ra sự có mặt của Lam Thanh Hàn.

"Ngưng Trần, chừng mực một chút"

Lam Thanh Hàn đảo mắt qua chén tơ vàng trên bàn, rõ ràng là thanh âm lạnh như băng, lại bởi vì đối phương là Lam Nhược Y mà trở nên ôn hòa. Cho dù nàng lặp đi lặp lại nhiều lần hành động làm cho mình tức giận, nhưng nàng là Hoàng muội của mình, huyết mạch tương liên, tầng quan hệ này dù như thế nào cũng không thể xoá bỏ.

"Bổn cung thật sự không rõ ngươi đang nói cái gì."

Lam Nhược Y dựa nửa người vào cây cột, ánh mắt nghiền ngẫm đảo qua Lăng Giản, rồi cuối cùng dừng lại ở trên người Lam Thanh Hàn. Hình như hôm nay tất cả mọi người đều thích giả ngu, nhưng mà dù có giả ngu cỡ nào, giả bộ sững sờ thế nào, thì thật sự cũng đã quá rõ ràng rồi.

"Nhan Lộ."

Lam Thanh Hàn cầm lấy chén tơ vàng trên bàn đá mà Lăng Giản đã uống đến không còn một giọt rượu, đặt nó ở trong tay ngửi một chút, ánh mắt lại thủy chung không rời đi Lăng Giản đang nhắm mắt lẩm bẩm. Ngưng Trần lần này có chút đùa quá trớn, hay là nói nàng đùa lúc nào cũng rất quá trớn thì đúng hơn. Lam Thanh Hàn khẽ thở dài một hơi, Ngưng Trần, ngươi muốn bổn cung phải nói như thế nào, phải làm như thế nào đây?!

"Hay là ngươi cũng muốn uống một chén? Đáng tiếc nha, ở đây chỉ có hai cái chén thôi." '

Lam Nhược Y nói, ý tứ rất rõ ràng là hạ lệnh trục khách.

"Mẹ!"

Lam Thanh Hàn vừa muốn mở miệng, Lăng Giản đang dựa vào cây cột đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nước mắt tùy ý trào ra khỏi hốc mắt, tiếng kêu to kia hỗn loạn nhiều tưởng niệm cùng bấn loạn. Hai người còn thanh tỉnh sững sờ ở tại chỗ, người say cũng đã suy sụp kêu khóc:

"Mẹ, ta biết sai lầm rồi...Ngài tha thứ ta, ta thật sự sai lầm rồi...Van cầu ngài đừng đi a...Mẹ!!!"

"Lăng Giản..."

Đáy mắt Lam Thanh Hàn xẹt qua một tia đau lòng, bất chấp Lam Nhược Y còn đang ở đây, đi qua đi quỳ gối trước mặt Lăng Giản, cúi người ôm lấy nàng, hy vọng cái ôm tràn ngập lo lắng này có thể làm cho nàng bình tĩnh trở lại.

Nhìn Lam Thanh Hàn không để ý thân phận công chúa quỳ trên mặt đất ôm chặt một tên nô tài, trên mặt Lam Nhược Y hiện ra một nụ cười mập mờ không rõ. Nàng cũng không nói thêm lời nào, chỉ tao nhã ngồi xuống ghế đá, cầm lấy chén rượu của mình chậm rãi thưởng thức. Giọt rượu không cẩn thận rơi xuống váy dài của nàng, Lam Nhược Y lập tức phủi nhẹ giọt rượu tròn xoe đi, nhưng vẫn là đọng lại một vết thấm ướt.

Cái ôm ấm áp luôn luôn là một loại năng lượng có thể yên ổn tâm trạng, Lăng Giản có chút vô lực xụi lơ trong lòng Lam Thanh Hàn, hơn nửa ngày mới mở ra hai tròng mắt mê ly, kinh ngạc nhìn Lam Thanh Hàn một hồi lâu mới mang theo mùi rượu nói:

"Ách...Vị này...Đẹp a...ngươi lớn lên giống như một người...Ách...Bất quá, ách...Sao ngươi...cách ta...gần như vậy...Ta...ách...Ta là người đứng đắn...Ách...Tuy rằng...Ta đang chóng mặt.. cũng không phải...Không phải là người..."

"..."

Người say rượu có lối suy nghĩ thật sự không giống người bình thường. Lăng Giản vốn đang khóc lóc ầm ĩ, lúc này cư nhiên lại vươn đầu lưỡi liếm liếm nước mắt nơi khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực kì vô lại, sau đó nghiêng người kê mặt gần sát Lam Thanh Hàn, chóp mũi đụng nào chóp mũi, nói:

"Uy...Vì cái gì...Vì...cái gì...Vì cái gì..."

Mùi rượu ôn nhuận phả vào mặt Lam Thanh Hàn, Lăng Giản vươn ngón tay dùng sức chọt chọt hai má phấn nộn của đối phương, khi mà Lam Thanh Hàn còn chưa kịp phản ứng đã há mồm ngoạm vào má của nàng cắn một ngụm:

"Lão...bản ơi...Bánh mỳ này...Ta...Ta mua!" Lăng Giản nói, ngữ khí hào sảng nói không nên lời.

"Cút!!!"

Lam Thanh Hàn từ trong kẽ răng phun ra một chữ mà giờ phút này nàng muốn nói nhất, sau đó một phen túm lên Lăng Giản, hướng Lam Nhược Y còn đang ngồi ở một bên 'xem tuồng' nói:

"Ngưng Trần, bổn cung chỉ hy vọng ngươi có thể chừng mực một chút...Đừng quên thân phận công chúa của ngươi."

"Khanh khách, lời này từ miệng ngươi nói ra, thật sự là buồn cười thật nha."

Lam Nhược Y che miệng cười quyến rũ, nhìn dấu răng trên mặt Lam Thanh Hàn, nói:

"Bổn cung chỉ là đang cùng Tiểu Lăng Tử nếm thử rượu ngon mà thôi, chỉ tiếc Tiểu Lăng Tử thật sự tửu lượng không cao thôi."

"Ngưng Trần, sớm trở về nghỉ ngơi, không nên còn như vậy..."

Lam Thanh Hàn thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ túm lấy Lăng Giản say khướt đi ra khỏi hoa đình. Lam Thanh Hàn vẫn luôn yêu thương Lam Nhược Y muội muội này,nhưng mà nàng tựa hồ vĩnh viễn cũng không nguyện ý nhận lấy quan tâm sủng ái của tỷ tỷ này, tựa hồ ở trong mắt Lam Nhược Y tất cả chỉ là làm ra vẻ, giả nhân giả nghĩa mà thôi.

"Không nên còn như vậy?"

Lam Nhược Y nhìn theo hướng Lam Thanh Hàn rời đi, sau một lúc ngắn ngủi xuất thần, nàng đột nhiên bật cười đến run rẩy hết cả người, nụ cười ít khi thấy như vậy làm cho nàng càng phá lệ quyến rũ xinh đẹp.

"Lăng Giản...?"

Lam Nhược Y tiếp tục vuốt vuốt cái chén trong tay, xem như biết được tên của nô tài đó rồi, nếu như Hoàng tỷ mình muốn mình không nên đùa như vậy, vậy không đùa như vậy nữa tốt thôi...Đổi cái trò chơi khác vui hơn.

Biên cảnh báo nguy, thần võ Đại tướng quân Hàn Duệ nước Việt Lỗ dẫn theo ba vạn đại quân tiến công Lam quốc, Giang thành bị đoạt.

Tin tức lấy tốc độ một trăm tám mươi Riga (*) truyền vào Hoàng Cung, mà lúc này Lăng Giản cũng vừa mới tỉnh lại sau cơn say rượu, bên giường là Lam Thanh Hàn vẻ mặt u sầu. Phong ba lập thái tử chưa lắng xuống, bây giờ nước Việt Lỗ lại bắt đầu không an phận muốn xâm lược lãnh thổ của Lam Triều, ngoại biến nội loạn, dù là ai cũng không thể không sầu lo.

[(*): Riga: chắc là một loại đơn vị để đo vận tốc á.]

"Thanh Hàn, ngươi làm sao vậy?"

Lăng Giản dụi dụi cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, muốn ngồi dậy lại bởi vì đau đầu mà bỏ cuộc, chỉ vươn tay áp lên trên mặt Lam Thanh Hàn,giống như đang nói cho nàng biết "có ta ở đây."

"Không có việc gì, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Ta rất tốt."

Lăng Giản đặt ngón tay giữa lên mi tâm của Lam Thanh Hàn, nói:

"Uy, trước kia đã từng nói với ngươi, mặc kệ có chuyện gì ta cũng sẽ luôn cùng ngươi chia sẻ. Trong lòng ngươi rõ ràng có chuyện, còn không chịu nói cho ta biết là chuyện gì sao? Tự ngươi soi gương nhìn xem, mặt mày đã nhăn thành cái dạng gì? Còn tiếp tục nhăn mặt nữa là sắp vượt qua châu mục lãng mã phong rồi."

Vèo. Lam Thanh Hàn bởi vì lời nói của Lăng Giản mà bật cười, nàng thật sâu nhìn Lăng Giản liếc mắt một cái, rồi sau đó bắt lấy bàn tay Lăng Giản đang để trên mi tâm mình, đặt lên trên đùi, nói:

"Nước Việt Lỗ lại bắt đầu không an phận, lần này phái ba vạn đại quân, Giang thành đã bị đoạt."

Thở dài, Lam Thanh Hàn tiếp tục nói:

"Đối đầu kẻ địch mạnh, các đại thần cố tình lại bắt lấy chuyện lập thái tử không buông. Lăng Giản, hiện giờ kẻ thù bên ngoài xâm lăng, nội hoạn lại một chốc dẹp không yên, phụ hoàng sầu lo, ta làm sao có thể làm như không có việc gì đây?!"

"Nước Việt Lỗ? Là quốc gia nào?"

Lăng Giản giãy dụa ngồi dậy, đầu óc vẫn là có chút choáng váng, nhưng so với vừa rồi thì đỡ rất nhiều.

"Ngươi cũng không biết nước Việt Lỗ?"

Lam Thanh Hàn có chút kỳ quái, phàm là con dân Lam Triều, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết nước Việt Lỗ cùng Đại Cánh là hai nước láng giềng của Lam Triều, mà Lăng Giản cư nhiên lại không biết? Không khỏi nhớ tới lúc mới gặp Lăng Giản nói rất nhiều lời kỳ quái, thậm chí nàng còn biết làm những món ăn không giống người thường.

"Không biết nước Việt Lỗ thì rất kỳ quái sao?"

Lăng Giản nghiêng đầu, nghĩ tới mình là một người xuyên không tới đây, có thể sờ soạng được những thứ này nọ của Lam Triều đại khái đã là không tồi, làm sao còn có thể biết nước Việt Lỗ gì đó?!

"Nước Việt Lỗ cùng Đại Cánh đều là nước láng giềng của Lam Triều chúng ta, quốc chủ của nước Việt Lỗ là Tư Đồ, dã tâm bừng bừng, vẫn luôn muốn mở rộng diện tính quốc thổ của hắn, nhưng mà thực lực của Đại Cánh thật sự quá mạnh mẽ, nên Tư Đồ đã đem ánh mắt phóng tới nước ta."

"Vậy quốc chủ Đại Cánh là ai?"

Không biết tại sao, Lăng Giản đối với quốc chủ Đại Cánh này thật rất hiếu kì.

"Không ai biết, ngay cả con dân của Đại Cánh cũng rất ít người biết."

Lam Thanh Hàn lắc đầu, quốc chủ Đại Cánh từ trước đến nay thần bí, ngay cả người Đại Cánh cũng không biết, mình làm sao có thể biết đây?!

"Ngô...Thanh Hàn là muốn làm Hoàng Đế đúng không?"

Lăng Giản suy nghĩ hồi lâu, rốt cục phun ra một câu hoàn toàn không liên quan tới đề tài nãy giờ.

"..."

Lam Thanh Hàn trắng mắt liếc nàng một cái, biết rõ cố hỏi.

"Ngô...Nếu là như vậy, chiến sự lần này đối với ngươi là một cơ hội tốt."

"Như thế nào lại nói lời này?"

Lam Thanh Hàn phát hiện chính mình hoàn toàn không rõ Lăng Giản đang suy nghĩ cái gì, biên cảnh báo nguy, phong ba lập thái tử, hai chuyện này cùng lúc làm cho mình nhức đầu không thôi, kết quả nàng lại nói chiến sự lần này đối với mình là cơ hội tốt?!

"Bất quá, có phải là cơ hội tốt hay không còn phải dựa vào chính bản thân ngươi."

Lăng Giản sờ sờ cái cằm trơn bóng,ánh mắt trở nên thâm thúy:

"Nếu ngươi có thể hướng Hoàng Thượng xin đi giết giặc, lãnh binh xuất chiến, kia đó là bước đầu tiên tạo nên cơ hội. Ta nghĩ Lam Triều từ khi lập quốc tới nay chưa từng có nữ tử lãnh binh xuất chiến đi? Nếu ngươi có thể lãnh binh xuất chinh, chuyện này đối với các đại thần là một kích thích không nhỏ. Kích thích mà ta nói là phá vỡ tư tưởng cũ kỹ của bọn họ. Một khi chứng kiến việc này, ta không thể nói tất cả đại thần đều thông suốt, nhưng ít ra sẽ tẩy não được một bộ phận đại thần. Hoàng Thượng yêu thương ngươi như vậy, ta nghĩ hắn cũng muốn cho ngươi kế thừa ngôi vị Hoàng Đế đi? Chỉ cần ngươi đi cầu Hoàng Thượng, ta không tin Hoàng Thượng sẽ không đồng ý. Về phần tiếp theo làm thế nào, đợi qua một bước này rồi nói sau."

"Đây là chính ngươi nghĩ ra?"

Lam Thanh Hàn hiển nhiên có chút kinh hãi rồi, nữ tử lãnh binh xuất chiến? Việc này thật sự đủ lớn mật. Không nói đến như vậy sẽ làm đối thủ cười Lam Triều không có người tài, huống chi, lãnh binh xuất chiến là trách nhiệm từ trước đến nay chỉ thuộc về Võ Đại tướng quân, đại bộ phận binh quyền của Lam Triều đều nằm ở trong tay hắn. Lãnh binh xuất chiến, nếu như trong tay không có binh thì làm sao xuất chiến?