Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 143: Mưu đồ



Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

C 143: Mưu đồ

Sau khoảng một ngày kể từ trận đấu với Hoàng Anh Minh, Phan Văn Thành tới chỗ Trần Đức để nói chuyện. Lúc này, trong tay Thành đã có sơ lược thông tin về Hoàng Anh Minh, đủ để hiểu tại sao Trần Đức lại muốn hại Minh tới vậy. Nghe tin Thành tới, Trần Đức cũng chả đổi nét mặt, chỉ bảo người lấy thêm bát đũa để Thành tới ăn cùng, vì Thành đến khá sát giờ ăn cơm, lão mời cậu ta lại ăn luôn.

Nhìn mâm cơm tương đối đơn giản, gồm đĩa rau cải luộn, thịt kho cùng với cơm trắng, Phan Văn Thành hơi nghiêm mặt. Không phải cậu ta chán ghét món ăn này, mà là cậu hiểu rằng bữa cơm này bày ra là có ý đề nghị Thành bỏ qua chuyện hôm nay. Có câu ăn lộc vua lo việc nước, ăn cơm chúa múa tối ngày.

- Việc tấn công một Thái Học Sinh là một điều cực kỳ không sáng suốt! Đã vậy, người này còn trẻ, chứ đâu phải Viên Đỉnh Lập đã hết thời rồi.- Thành không động đũa, nhìn thẳng mặt Trần Đức mà chất vấn

- Kế hoạch của ta về cơ bản là không thể sai lầm, nhóc hẳn cũng thấy rõ điều đó. Có chăng, ta không biết hắn có võ nghệ lợi hại tới vậy.

- Những kẻ như chúng ta, thắng là thắng thua là thua, đổ tại nguyên nhân là trốn tránh trách nhiệm!- Thành vẫn giữ nguyên tông giọng

- Ta có thể bồi thường cho chợ cá một phần tiền, coi như mua một bài học khi đã không coi đúng người.

- Được!- Thành lúc này mới hòa hoãn đi. Nguyên bản vụ này là Trần Đức muốn gây một vụ hỗn loạn nhỏ nơi Phố Cá, vu oan cho Minh và để người Phố Cá bắt cậu, như vậy hắn coi như không dính líu. Dù thế nào, Thái Học Sinh cũng có cái oai nhất định, ai dám khẳng định bọn này không có cơ lật kèo. Trò ném đá giấu tay này, nếu thành công, thì Phố Cá thể nào cũng đắc tội với Minh, trong khi Trần Đức dù rõ ràng là chủ mưu, thế là hắn kiếm được kẻ chịu tội chung rồi. Đây là hành vi cần trấn chỉnh, và khi Trần Đức đã chấp nhận bồi thường, Phố Cá kiếm được lợi, Thành cũng không đuổi tận diệt tuyệt. Họ đều là những kẻ đầu đường xó chợ ở cái quận trị An Lạc, là những con ếch ngồi đáy giếng, ở trong cái giếng là vương là tướng, ra khỏi giếng thì bị bò giẫm bẹp. Nhưng nếu ở trong giếng mãi sẽ chết vì thiếu thức ăn, nên ra ngoài là phải đoàn kết lại để đấu với đời.

Do đã đạt thành thỏa thuận, Thành bắt đầu cầm bát lên ăn. Rau cải luộc, thịt kho, cơm trắng, ăn chung với nhau cũng thật là ngon. Thấy Thành bắt đầu ăn cơm, Đức cũng mỉm cười, mọi việc thế là ổn thỏa cả, chỉ còn vài vấn đề nhỏ cần giải quyết mà thôi. Bữa cơm kết thúc, Thành quay về Phố Cá, trong khi đó Trần Đức tiến về khu trung tâm của Phố Cửu Vạn. Đây có năm căn nhà khá sát nhau, 4 căn là nơi ở của 4 anh em Trần Đức, 1 căn là nơi họp bàn những vấn đề quan trọng. Lúc này ở nhà họp, 3 người anh em khác đã có mặt, kể cả người anh cả Từ Văn Hòa đang hơi ốm. Từ Văn Hòa năm nay mới gần 50 tuổi, nhưng ho hắng liên tục, người đau nhức hết cả, ấy là do những vết thương tích lũy từ ngày còn trẻ.

- Chú tư! Chuyện giải quyết sao rồi?- Một trong ba người đó lên tiếng, là anh ba Bùi Thành. Bùi Thành chỉ xêm xêm tuổi với Trần Đức, nhưng hắn hơn Đức ở cái tính tỉ mỉ và chịu khó, khi học được kha khá chữ, đủ để ghi chép sổ sách, tính tiền, viết chứng từ,... tránh việc bị bịp bợm. Nhưng Bùi Thành cũng không phải hạng dài lưng tốn vải ăn no lại nằm, hắn cũng đánh giỏi không kém Đức chút nào.

- Coi như ổn thỏa, thằng nhãi con lão Hứa đã ăn cơm, anh có thể sang đó bàn công việc đền bù.- Trần Đức thở dài

- Chú đừng tự trách quá, bọn này cũng không trách chú gì đâu, quả thực điều chú làm không phải sai lầm nghiêm trọng quá mức!- Bùi Thành thấy ông em kết nghĩa thở dài thì lên tiếng an ủi

- Vớ vẩn!- Trương Nghiêm nạt ngang- Vì tư thù mà làm cho cả hội chịu liên lụy, tội thế này mà chú mày vẫn còn an ủi nói hả?

- Anh hai Nghiêm dạy chí phải, lỗi của em!- Trần Đức cúi đầu nhận lỗi. Trương Nghiêm là anh thứ hai, là kẻ đảm nhiệm vai trò giữ gìn luật lệ của hội. Ông ta năm nay đã hơn 45 tuổi, cứng nhắc, bảo thủ song lại được cái nghiêm minh. Tất cả những luật lệ và hình phạt của hội đều do Trương Nghiêm đảm nhiệm soạn thảo, ban bố, thi hành và kiểm tra.

- Vụ án phạt này nọ đừng vội nói tới đã, hãy nói tới vấn đề mà chú gặp phải lần này đi.- Từ Văn Hòa đột nhiên lên tiếng, cả 3 người còn lại trong phòng vội im để nghe.

- Ý anh cả là sao ạ?

- Vụ Viên Đỉnh Lập, lão ta xúc phạm chú một cách thậm tệ, nên anh không can thiệp vụ chú trả thù. Nhưng vụ Hoàng Anh Minh, thì chú đã quá sai lầm. Chú biết gì về kẻ mà chú định chơi không?

- Em biết nó là một tên Thái Học Sinh còn trẻ, tiền đồ còn rộng mở hơn lão Lập kia...

- Thứ nhất, sao chú nhất định phải gây với nó. Tôi đã nghe qua câu trả lời của nó về vụ nhà đất rồi, không có gì khiến chú phải cay cú mà trả thù cả. Cái khiến chú làm tiếp là thói tự mãn, nghĩ rằng với thế lực của chú ai mà chẳng phải nghe theo. Chú còn nhớ những kẻ bị ta hất cẳng, đánh bại chứ, chúng đều đã hành động như chú bây giờ đấy. Tiếp đó, là về gia cảnh tên nhãi con kia. Hắn là Hoàng Anh Minh, con chồng trước của vợ cả một thương lái tên là Hoàng Văn Định, ở làng Hồng Bàng, huyện Sơn Hải, châu Nam Bình. Làng Hồng Bàng là một làng nghèo khổ, thế nhưng chỉ trong 7 năm, đã vươn lên mạnh mẽ thành một thế lực không thể xem thường ở châu Nam Bình: thao túng thị trường gạo huyện Sơn Hải, đánh hải tặc, thâu tóm ngành dệt Nam Bình, đánh đổ Bang Bất Lương...

Theo từng công tích làng Hồng Bàng từng làm được tuôn ra dưới lời kể của Từ Văn Hòa, dù chỉ là vắn tắt, không đi sâu vào chi tiết gì, 3 người anh em của ông cũng phải đổi sắc mặt. 7 năm trời mà làm được bấy nhiêu việc thì thế lực này thật đáng gờm. Thậm chí nếu so ra thì hội cửu vạn mà mấy anh em họ có cũng chưa thể so được về tốc độ phát triển.

- Anh cả, nếu thực như vậy, thì chuyện này không phải dạng vừa đâu, xử lý nên khéo một chút.- Bùi Thành kết luận ngay- Em sẽ tới giao thiệp với Hoàng Anh Minh, ta nên thêm bạn bớt thù...

- Không chỉ cần chuộc lỗi vụ này, có nhiều chuyện, ta cần phải chú ý tới nữa. Các chú chưa biết rồi, làng Hồng Bàng hiện đang lập ra một thứ gọi là Trung tâm môi giới việc làm ở dưới châu Nam Bình, thứ này anh đã tìm hiểu qua, rất có tính sáng tạo và hay ho. Với cái Trung tâm đó, người đi làm thuê có được việc làm, có tiền lương tương ứng, chế độ đãi ngộ,... Những thứ đó là điều mà bấy lâu nay anh em trong hội ta mong muốn. Vì lẽ đó, lần này tới gặp Hoàng Anh Minh, không chỉ là để hòa giải, mà còn là để cùng nhau hợp tác, cốt để mang lại cái lợi cho anh em cửu vạn của ta.

- Thực sự là cái thứ Trung tâm kia lợi hại vậy sao?

- Cho thằng Di vào!- Từ Văn Hòa ra lệnh, và một người đàn ông bước vào, ông ta là Di, một người được Từ Văn Hòa cử đi tìm hiểu về Hoàng Anh Minh. Ông ta lập tức thuật lại những gì mắt thấy tai nghe về Trung tâm môi giới việc làm và tác động của nó tới những người làm thuê ở Châu Nam Bình. Nghe xong, cả 3 anh em của Từ Văn Hòa đều thật sự thêm sốc. So với Trung tâm môi giới việc làm, cái hội cửu vạn này thực sự còn thiếu sót quá mức. Nhưng muốn làm được như người ta, mà chỉ dựa vào họ là khó, trong khi làng Hồng Bàng luôn tỏ ra không ngại việc kết giao, nếu có thể mời họ tới giúp đỡ về công nghệ, tổ chức, thì Phố Cửu Vạn sẽ tốt lên.

- Anh cả, chuyện này rất quan trọng, em cũng xin theo. Chuyện này do em khởi xướng, có gì tự em nói lời xin lỗi cũng là phải đạo.- TRần Đức lập tức đứng bật dậy nói ngay. Việc này liên quan trọng đại tới sự phát triển của Phố Cửu Vạn và hàng trăm anh em đang ngày đêm làm việc hòng mưu sinh, so với chút thể diện của Trần Đức thì hơn gấp trăm lần.

- Chú ba và chú tư tới đó, trước cứ nhận lỗi, sau đó lại nói chuyện hợp tác, thì phải nói cho rõ việc ta mưu cầu là gì, chứ đừng nói thiên về lợi. Anh tìm hiểu rồi, tất thảy những vụ về làng Hồng Bàng làm ở trên Châu Nam Bình, đều có hơi Hoàng Anh Minh, người thanh niên này rất có lòng nhân nghĩa. Lão Lập là kẻ thế nào, chú hiểu, mà lão lại đồng ý để Hoàng Anh Minh vào ở, thì ra sao chú nghĩ xem.

- Dạ!

Hai người đi rồi, Từ Văn Hòa nhìn tiếp sang Trương Nghiêm mà nói

- Chú cho người xem kỹ thằng Đinh Đường cho anh!

- Anh nghi gì ở nó vậy!

- Vụ chú tư gây hấn với Hoàng Anh Minh, thằng Đinh Đường ở giữa giao thiệp, vậy mà nó không thể điều hòa mâu thuẫn hai bên như mọi khi, thì thực sự anh thấy quá đáng nghi. Chú chớ quên khi xưa mình cất nhắc nó, vì sự khôn khéo của nó sẽ giúp kìm bớt cái tính nóng của chú tư.

- Dạ, em làm liền.

........................

- Thực không ngờ anh em nhà họ Hoàng đó lại khó chơi như vậy!

- Thua keo này ta bày keo khác, lo gì chứ!

Ở một tửu lâu ở Phố Đêm, mấy người đang ngồi cạnh nhau, uống rượu và ôm gái. Nếu Minh hoặc Từ Văn Hòa nhìn thấy những người này, hẳn họ sẽ rất ngạc nhiên, đám người này gồm có Thái Văn Cường- người con trai thứ ba nhà họ Thái của Bang Bất Lương, đã theo chân cha mình chạy lên đây sau khi Bang Bất Lương đại bại trước làng Hồng Bàng; bên cạnh hắn là một ông thầy của Học Phủ phủ Tân Bình, tên là Chương Văn Tân, kẻ này là một trong số những người vào hùa với đám Thái Học Sinh ép Minh rời khỏi trường, thứ ba là Đinh Đường- kẻ vừa bị Từ Văn Hòa, lão đại Phố Cửu Vạn cho vào danh sách nghi vấn và cuối cùng là Lã Xưởng- người bấy lâu có hiềm khích với làng Hồng Bàng.

Bốn kẻ này hôm nay tụ họp tại đây, là hòng tìm phương kế để hại Minh lần nữa. Nhà họ Thái kể từ lúc lên đây theo sự sắp xếp của Phú Tăng An, đã chuyển từ bảo kê sang nghề quản lý kĩ viện, và dạo gần đây là bắt cóc con gái xinh nhà lành để làm gái bán hoa, phục vụ những kẻ lắm tiền thích chơi đồ lạ. Trong một lần Lã Xưởng lên đây buôn bán, vào Phố Đêm chơi thử trò kích thích, đã bị Thái Văn Cường nhận ra người cũ ở cùng quê, liền tới bắt chuyện. Cùng có vấn đề với làng Hồng Bàng, hai bên dần kết bạn.

Thái Văn Cường từ khi lên đây, thấy được sự khởi sắc trở lại của bên mình, thì lòng thù hận vụ làng Hồng Bàng và Hoàng Anh Kiệt làm với hắn khi xưa dần trỗi dậy. Chỉ là cả hai đối tượng này đều khó xơi quá và hiện Bang Bất Lương tuy đã khởi sắc, nhưng vẫn đang phải tận tâm kiếm tiền hiếu kính vị Tuần Phủ họ Phú kia, thành ra Thái Văn Cường chưa thể có ra tay. Biết ý, Lã Xưởng bèn gợi ý cho Thái Văn Cường là tìm chỗ trút giận tạm, và dùng trò mượn đao giết người. Trò này, lão từng làm để giết tên lái buôn Chiêm Thành để trốn nợ lớn đồng thời hại Hoàng Anh Kiệt.

Theo kế họ Lã, Cường đi kết thân với một ông thầy của Học Phủ có niềm ham mê của lạ là Chương Văn Tân để tiện giám sát Minh. Biết Minh có lòng thanh cao, Lã Xưởng bèn nói Chương Văn Tân kích đám Thái Học Sinh khác quay lại cô lập Minh. Một thời gian sau, Minh không chịu nổi phải rời trường, vậy là sự bảo vệ Minh đã yếu phần nào, hai người này đang bàn tính chuyện hại Minh kiểu gì, thì vụ Minh và Trần Đức nổ ra, khiến họ mừng như bắt được vàng. Cường liền tìm thử xem có ai có thể nhờ cậy vụ này, và quá trùng hợp là Đinh Đường hay ở đây chơi bời, nó bèn đánh tiếng nhờ Đinh Đường hỗ trợ một chút, cốt làm sao để Trần Đức có thể ra tay với Minh.

Vì được nhờ bằng gái, tiền mà lại thấy Trần Đức đang căm thù và muốn lập uy với Viên Đỉnh Lập, Đinh Đường bèn cố tình không can ngăn, mặc cho Trần Đức ra tay với Minh. Ai dè Minh lại có võ, khiến tất cả sắp xếp bấy lâu nay đi tong.

- Thực ra, tôi thấy vụ này chưa chắc đã là xấu đâu!- Đinh Đường chợt lên tiếng.

- Ý chú là sao?

- Anh Đức sau vụ này chắc chắn bị bọn Phố Cá ăn vạ, mà tính mấy lão ấy thì không bao giờ để việc tư hại việc công, chắc chắn là đem tiền túi ra đền, thế thì lão ấy hận thằng nhãi kia phải biết.

- Chỉ sợ chưa chắc!- Lã Xưởng lại có ý khác- Từ Văn Hòa không phải kẻ có thể coi thường, tên bệnh tật này có thể thành kẻ đứng đầu Phố Cửu Vạn không chỉ bởi cái dũng, cái nghĩa và còn bởi cái trí ( trí tuệ, thông mình) và cái chí ( chí hướng, tâm nguyện), kẻ như vậy sẽ không để mọi sự tùy ý phát triển, chỉ e sẽ hắn sẽ tìm hiểu ngọn ngành mọi thứ, nếu biết được về làng Hồng Bàng, hắn tất nhiên sẽ có ý hòa hoãn mất.

Nghe nói tới ba chữ “làng Hồng Bàng”, Thái Văn Cường liền hơi mất tự nhiên, dù gì, cả nhà hắn cũng bị thế lực này đập cho tơi tả.

- Lão Xưởng, ông nói xem nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thù của chúng ta không báo sao?

- Thù thì phải báo, nhưng báo thù mà để tay dính máu chỉ e quá mức không tiện, nhất là khi Hoàng Anh Minh vẫn còn là Thái Học Sinh. Hoàng Anh Minh không dính được, nhưng bên cạnh hắn chẳng phải có một đứa con gái hay sao, cái Phố Đêm này vừa hay cũng có thứ dịch vụ đó.

- Ha ha ha, quả nhiên là đại thương nhân đa mưu túc trí.