Hồng Điệp Yêu

Chương 31: Thị trấn này hình như có hơi kỳ lạ



Theo theo dự tính, sau 7 ngày bôn ba khắp nơi cuối cùng cả ba người bọn họ đã đã đến được trấn Tây Thủ. Trong bảy ngày đó cả ba người họ ngày đi đêm ngủ xung quanh không là cây cỏ thì là vùng đất hoang không người ở, lúc địa hình có hơi khó khăn cả ba sẽ dùng ngự kiếm phi hành còn ở những đoạn đường bằng phẳng hoặc hơi dốc bọn họ sẽ đi bộ coi như là rèn luyện thể chất.

Bảy ngày vất vả ấy cuối cùng cũng kết thúc, lúc này cả ba người họ đang ở trước cổng chào của trấn Tây Thủ, thở phào nhẹ nhõm cả ba người bắt đầu tiến vào trong trấn dạo quanh và tìm quán trọ nào đó để nghỉ lại.

Thị trấn này không đông đúc, nhộn nhịp như Tây Hải trấn hay Lâm An thành mà thay vào đó là sự yên tĩnh, ảm đạm nhưng lại tạo được cảm bình yên đến lạ thường, người đi ngoài đường không phải là không có nhưng bọn họ dường như chẳng thân thiện với nhau là mấy, nhìn qua lại cũng không thấy ai nói chuyện với ai.

"Các huynh có thấy người dân ở đây không được thân thiện lắm không?"_Bạch Ngân Hoa vừa đi vừa nhìn xung quanh rồi nói với hai người kia.

Lục Thừa Phong gật đầu đồng tình "Ừm ta cũng thấy thế!"

Lúc này Trần Khải Ngôn đưa tay lên miệng "Suỵt" một tiếng rồi nói "Hai người nói nhỏ thôi, người ở đây quan điểm đối nghịch với người Tây Hải không thích nói chuyện với người khác đâu."

Bạch Ngân Hoa liền nhỏ giọng "Ò, ta biết rồi."

Lục Thừa Phong lắc đầu rồi hạ giọng "Không ngờ trên đời còn có nơi kì lạ như vậy!"

"Được rồi! Không nói nữa, ta thấy chỗ kia hình như cho thuê phòng đó, tới đó xem thử đi."_Trần Khải Ngôn chỉ tay ra trước nói.

"Đi!"_Khải Ngôn và Ngân Hoa đồng thanh nói.

Nói rồi ba người bọn họ cùng nhau đi lại chỗ Khải Phong chỉ.

Vừa đến trước cửa đã thấy trên cao có chữ "Dịch Trạm" cả ba liền chắc chắn nơi này cho thuê phòng liền tiếng vào.

Vừa vào bên trong bọn họ nhìn thấy bàn ghế đều chỉ xếp theo kiểu 1 bàn - 1 ghế, người ngồi ăn uống ở trong này đều ngồi một mình liền cảm thấy hoang mang vì sự lập dị này.

Trong lúc Khải Ngôn đi hỏi phòng, Bạch Ngân Hoa nhăn mặt nói nhỏ với Thừa Phong "Ta tưởng chỉ có ở ngoài đường bọn mới kì lạ như vậy thôi, ai ngờ đến trong này cũng vậy."

"Đúng là chỉ nơi này mới làm được như vậy thôi đó."_Lục Thừa Phong đồng tình đáp lại nàng.

Lúc này Trần Khải Ngôn quay lại, vừa đưa cho hai người chìa khóa phòng vừa nói "Đừng có suốt ngày lo nhiều chuyện như vậy, ta đã đặt ba phòng ở sát nhau để khi có gì thì tiện qua lại."

"Vẫn là Khải Ngôn sư huynh chu đáo nhất!"_Lục Thừa Phong mỉm cười khen hắn.

Bạch Ngân Hoa nhanh miệng kêu "Vậy ta lên phòng xếp lại đồ đạc một chút sau đó đi mua ít đồ được không?"

Trần Khải Ngôn gật đầu cười hiền với nàng, Ngân Hoa nhìn thấy liền mau chóng lên phòng trước, ở phía dưới hai nam nhân kia nhìn theo bóng lưng của nàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Bởi vì đi đường khá mệt cho nên Khải Ngôn và Thừa Phong đều chọn đi ngủ một giấc cho khỏe người.

Trong lúc hai nam nhân lười biếng kia đang ngủ, Bạch Ngân Hoa vui vẻ đi ra ngoài. Nàng vốn định đi mua đồ nhưng lại chẳng biết ở đâu bán thứ đồ nàng muốn mua, nhìn xung quanh định hỏi người đi đường một chút, nhưng nàng vừa đi đến chỗ người nào một chút thì y như rằng người đó liền tránh đi, căn bản chẳng ai để ý đến nàng.

Ngân Hoa chán nản đi lang thang trên đường, khuôn mặt ủ rủ bần thần không khác người dân ở đây là mấy. Đi được một lúc, nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó không đúng, hình như có ai theo dõi nàng. Nàng đứng lại một lúc cảm thấy như tên đó đã trốn đi, lúc này nàng chậm rãi di chuyển, đi được vài ba bước cảm thấy như tên đó đang ở rất gần mình, nhếch mép một cái rồi nàng bất thình lình quay lại thì nhìn thấy một nam tử ăn mặc rất phóng khoáng, tự mình đoán đây không phải người xấu nhẹ nhàng hỏi.

"Vị công tử này, huynh đi theo ta nãy giờ sao?"

Vị công tử kia liền cười nhẹ đáp nàng "Ta không đi theo cô, ta chỉ vô tình nhìn thấy cô nương cứ đi lại chỗ những người đi đường kia, tự đoán cô nương là người ở nơi khác đến cần sự giúp đỡ nên định giúp cô nương thôi."

"Xin hỏi công tử xưng hô thế nào?"_Bạch Ngân Hoa nhìn nam nhân trước mặt khẽ hỏi.

"Cô nương không cần biết danh tính của ta, ta chỉ muốn giúp cô nương một chút thôi chưa chắc sau này sẽ còn gặp lại."

Bạch Ngân Hoa vui vẻ cười đáp "Cuối cùng trong trấn này cũng có một người thân thiện một chút rồi, vậy ta xin đa tạ công tử trước nha."

"Không có gì, vậy cô nương cần ta giúp gì đây?"

"Ta chỉ muốn đi mua ít đồ dùng cá nhân thôi nhưng lại không biết ở đâu bán."

"Chuyện này đơn giản." nói rồi vị công tử lạ mặt kia đưa tay ra phía trước hơi cúi người "Cô nương đi đường này."

Ngân Hoa nhẹ nhàng gật đầu rồi đi về phía trước, không biết từ đâu có thứ gì đó đập mạnh vào sau gáy của nàng, đầu của nàng lúc này trở nên choáng váng, ngất xỉu. Không ngờ người gây ra chuyện này lại là vị công tử kia, hắn đắc ý sau đó liền ôm nàng rời đi.