Hồng Lâu Đường Chủ

Chương 25: Âm thầm ám hại



Cố Đông Ly rời khỏi chỗ của Huyết Vũ Bán Nguyệt liền chạy đến chỗ của Trần Lam Độ. Nàng biết mình không thể khuyên y từ bỏ nên chỉ đành dùng hạ sách. Cố Đông Ly bỏ thuốc ngủ vào trong trà. Chỉ cần Trần Lam Độ ngủ, nàng sẽ bảo người đưa y lập tức rời đi, đi thật xa. Đợi đến khi y tỉnh dậy đã không còn liên quan gì nữa, Huyết Vũ Bán Nguyệt toại nguyện mà y cũng không mất mạng.

Cố Đông Ly bước đến gần Trần Lam Độ, đặt tách trà trước mặt y. Trần Lam Độ ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.

“Ta quyết định rồi. Ta sẽ không đi nữa. Ta có chết cũng phải chết ở trong hoàng thành bên cạnh liệt tổ liệt tông ta. Ly, nàng không cần phải cuốn theo trận chiến này. Nàng tránh đi.”

Cố Đông Ly cảm thấy chua xót, đến tận lúc này Trần Lam Độ vẫn nghĩ cho nàng. Nhưng nàng làm sao có thể nói với y rằng nàng sẽ không để cho y được như ý. Trận chiến này vốn đã được định trước từ lâu, Trần Lam Độ căn bản không thể thắng. Trong trận chiến một mất một còn này, Trần Lam Độ định sẵn đã là kẻ thua cuộc.

Nàng làm sao để khuyên y từ bỏ.

Trần Lam Độ nhấc tách trà, hớp một ngụm lớn. Cố Đông Ly biết đến bước đường này, cách làm của nàng quả thật quá ích kỷ. Nhưng nàng không muốn Huyết Vũ Bán Nguyệt thất bại, cũng lại càng không muốn Trần Lam Độ phải chết trong tay bất kỳ ai.

Nàng biết sự bướng bỉnh này của nàng sẽ gây ra hậu quả không tưởng. Trần Lam Độ còn sống coi như là mầm hoạ, Huyết Vũ Bán Nguyệt sẽ không chấp nhận được. Nhưng như vậy thì sao chứ. Cho dù là vậy nàng cũng muốn đưa y đi. Chỉ cần y đi đủ xa, vậy sẽ không còn sức ảnh hưởng tới Huyết Vũ Bán Nguyệt nữa.

Nàng ngồi xuống đối diện Trần Lam Độ.

“Ta có thể hỏi người một câu không? Người tại sao lại tốt với ta như vậy?”

“Vì ta yêu nàng.”

Trần Lam Độ trả lời không cần suy nghĩ. Cố Đông Ly lại lắc đầu: “Không, ngay từ đầu đã không phải rồi đúng không? Ta không phải kẻ ngốc, ta nhìn ra được, người không yêu ta. Nhưng người đối với ta rất tốt, là vì sao?”

Từ lần đầu gặp Trần Lam Độ đã luôn miệng nói yêu nàng, nhưng Cố Đông Ly lăn lộn hồng trần sao có thể không nhìn ra đâu là lời thật đâu là lời giả. Nàng biết tại thời điểm đó Trần Lam Độ không yêu nàng. Hiện tại có lẽ là có, nhưng ban đầu thì không phải vậy.

Trần Lam Độ cười: “Nàng đúng là rất thông minh. Phải, ta lúc đầu quả thật không phải yêu nàng.”

“Vậy thì tại sao chứ?”

Trần Lam Độ hạ mi mắt, y mỉm cười.

“Ta không biết. Có lẽ là bởi vì nhìn thấy nàng đáng thương, nhìn ra được nàng khác bọn họ. Ta cũng không rõ, ta của khi đó chỉ có một suy nghĩ muốn đưa nàng rời đi.”

Trần Lam Độ không nói, thực ra y lần đầu nhìn thấy nàng đã nhớ tới một hình bóng đã khắc sâu trong đầu. Ít có ai biết, mẫu thân của Trần Lam Độ cũng từng là vũ nữ nổi tiếng ở kinh thành. Sắc nước hương trời bán nghệ không bán thân. Có lẽ lúc đó y nhìn nàng lại nhớ đến mẫu thân quá cố của mình nên mới có tình cảm đặc biệt như vậy.

Nhưng y không nói cho nàng biết. Y không muốn nàng nghĩ quá nhiều. Y chỉ muốn dành tình cảm cho nàng. Y không biết nàng đã trải qua những gì, y chỉ muốn dùng chút tình cảm của mình để bù đắp cho những đau khổ mà nàng đã trải qua.

Dòng suy nghĩ bỗng nhiên bị đứt đoạn bởi một cơn đau nhói như xé toạc cả thân thể. Trần Lam Độ đau đến nấc lên một tiếng rồi gục xuống. Nỗi đau thấu này xuất phát từ đôi mắt khiến Trần Lam Độ ôm lấy mắt mình quằn quại. Từ trong đôi mắt chảy ra dòng máu nóng ấm. Cố Đông Ly hoảng hồn vội chạy đến đỡ lấy Trần Lam Độ.

Cả nàng và y đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Cố Đông Ly nhìn thấy mắt Trần Lam Độ liên tục chảy máu, nàng sợ đến run rẩy.

“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc người làm sao vậy chứ?”

Trần Lam Độ gục trong lòng nàng, cơn đau đớn xé toạc đồng tử này đã rút sạch sức lực của y. Trần Lam Độ cả đời chưa từng trải qua cảm giác nào đau đến thế.

“Mắt của ta…”

Cố Đông Ly sợ đến bật khóc, tay chân luống cuống không biết phải làm gì. Đột nhiên sao lại thế này, sao y lại bị như thế này chứ?

Tiếng vỗ tay vang lên vọng cả điện lớn, tiếng cười thống khoái và giọng điệu tán thưởng quen thuộc.

“Ly, nàng làm tốt lắm! Đúng là không phụ công ta yêu nàng như vậy.”

Cố Đông Ly giật mình ngẩng lên, trông thấy Huyết Vũ Bán Nguyệt một thân cao cao tại thượng đi vào cùng đoàn tuỳ tùng, gương mặt lại còn rất đắc chí.

“Người đang nói gì vậy? Rốt cuộc tại sao người lại xuất hiện ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cố Đông Ly hỏi, nàng vẫn ôm chặt Trần Lam Độ trong lòng như một phản xạ muốn bảo vệ. Trần Lam Độ ở trong lòng nàng vẫn không ngừng kêu lên đau đớn, đôi mắt vẫn truyền đến cảm giác đau như sắp rớt ra.

Huyết Vũ Bán Nguyệt cười, bước đến gần nàng. Hắn cúi người hôn lên tóc nàng, cao giọng tán thưởng: “Nàng đúng là không làm ta thất vọng. Nàng đang lo cho hắn hả? Không cần đâu, đôi mắt đó của hắn không cứu được đâu? Nàng làm tốt lắm. Nhờ nàng mà chúng ta không cần đánh cũng thắng rồi.”

Hắn nói lớn như cố ý muốn nói cho Trần Lam Độ nghe thấy. Trần Lam Độ quằn quại trong cơn đau, túm lấy tay Cố Đông Ly, khản giọng đau đớn thốt ra từng chữ: “Nàng… tại sao?”

Cố Đông Ly run rẩy bật khóc, nước mắt trào ra. Nàng không hiểu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Nàng giật mình nhớ lại lời Huyết Vũ Bán Nguyệt nói, lại quay sang nhìn tách trà còn bốc khói trên bàn.

“Nguyệt, rốt cuộc người đã bỏ gì vào trong trà?”