Hồng Lệ Bất Tương Tư

Chương 4



4.

Trên đường đi đến Huệ lăng, đứa con đầu lòng của ta đã an toàn mà chào đời, chỉ là quá lại lại chông chênh vô bề.

Con đường chông chênh, khiến cho ta bị vỡ nước ối sớm hơn dự định tại một con đường hoang không một bóng người. Lý Mạo hoang mang sai người tìm khắp các vùng xung quanh, không ăn không uống trông chừng ta cả đêm, mới có thể tìm ra một bà lão đã từng sinh đến sáu bảy đứa con.

Khi ta mang thai đã suy tư quá nhiều, đường đi gập ghềnh, vỡ nước ối lại bị hoảng sợ, vật vã sinh con đến năm sáu canh giờ, mới nghe thấy tiếng khóc nỉ non của con vang lên.

Ta nghe thấy lão phu nhân vui sướng gọi Lý Mạo: “Là một tiểu hoàng tử.”

Đứa con của hoàng tộc, đều sẽ sống như Lý Mạo sao…

“Song Song, nàng xem con của chúng ta này.” Lý Mạo nhẹ nhàng thay ta lau mặt, ôm lấy cái địu, xích lại gần ta.

Ta nhìn thấy đôi mắt khép chặt của đứa bé, cười một cách gượng gạo. Chàng đặt tên cho con là Lý Ái, để ta đặt một cái tên húy cho con.

Ta sớm đã nghĩ ra rồi: “Gọi là Bình Nhi đi.”

Trên thế gian này, bình an vô sự mới là chân thật nhất.

Không biết là tại sao, ta đã sinh con xong, cái bụng vẫn to lên. Cuối cùng ta đã hỏi Lý Mạo câu hỏi mà ta đã canh cánh trong lòng suốt bao lâu nay: “Chàng ân cần chăm sóc ta như vậy, cũng đối đãi tốt với Quý Phi nương nương, rốt cuộc là tại vì sao?”

Lý Mạo không khó chịu, chỉ vuốt ve đầu ta: “Song Song, nàng đang quan tâm ta sao?”

Chàng vẫn dịu dàng ân cần với ta, nói: “Song Song nàng phải nhớ, nàng và nàng ta không giống nhau, nàng là độc nhất vô nhị, là chính phi Vi Song Song, được cưới hỏi đàng hoàng của Thọ Vương Lý Mạo ta."

Còn về nàng ta, chẳng qua là vì quyền lực, lợi dụng lẫn nhau, để có được cái mà họ muốn mà thôi.

Ta đã cười lạnh nhạt: “Nhưng Quý Phi nương nương cũng đã từng tin cái gọi là chân tình của chàng phải không?”

Chàng nhìn ta một cách nhẫn nại: “ Song Song, nàng vẫn không tin, nàng là nàng, nàng ta là nàng ta, ta đối với nàng, là tình cảm chân thành.”

“Lý Mạo chàng quả thực là nói dối không biết ngượng, nếu như ta là Quý Phi nương nương, chàng cũng sẽ không hề do dự mà dâng ta cho phụ hoàng chàng phải không?"

Ta hỏi chàng một cách chế giễu: “Sự chân tình của Lý gia nhà chàng còn nói đến thứ tự trước sau sao?”

Lý Mạo vội vàng nắm lấy tay ta: “Song Song, nếu như ta đã nghĩ như vậy, vậy tại sao lại không để nàng tiến cung, không để ngài ấy gặp nàng.”

“Ta sợ ngài ấy mà gặp nàng sẽ thay đổi tâm trí, mỗi ngày đều sợ nàng có biết không?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

Ta vô cùng sợ hãi nhớ đến những câu hỏi mà ta đã hỏi người hầu ở tiền sảnh.

“Hoàng thượng và Vương gia tại sao lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy?”

“Hồi bẩm nương nương, nô tì cũng không biết, nhưng mà nô tì, loáng thoáng nghe thấy tên của người…”

“Hình như là vương gia không muốn người tiến cung, nên đã cãi vã với hoàng thượng.”

Lúc đó ta không quan tâm, bây giờ nghĩ lại quả thật là sởn gai ốc, hoàng thượng có sở thích nạp phi sao, có mình quý phi nương nương vẫn không đủ lại còn lôi kéo thêm ta.

Ta vô cùng khốn khổ hỏi chàng: “Hoàng thượng sẽ không bắt ta tiến cung làm phi chứ…”

Lý Mạo trấn an ta: “Không có đâu, Song Song ngài ấy cũng chưa biết dáng vẻ của nàng, ta cũng sẽ không để ngài ấy biết được, ngài ấy chỉ là cho rằng ta vẫn còn để bụng chuyện của Quý Phi nương nương nên mới nổi nóng.”

Vẻ ấm áp pha lẫn sự nguy hiểm của Lý Mạo khiến ta càng đề phòng, càng trầm lặng, ta nghe lời của chàng, khó hiểu nhưng vẫn bình tâm trở lại, không muốn tranh luận nữa…

“Song Song, nàng có dám cược với ta một ván không?”

Cược không phải là một thói quen tốt, nhưng ta đột nhiên muốn cược một ván chân tình của chàng ta.