Hồng Liên Bảo Giám

Chương 171: Mâu thuẫn lớn (2)



Đây là tìm đường chết sao? Từ đầu tới đuôi Tô Kính không chớp mắt cái nào.

Võ Uy Quận Vương bỗng nhiên cảm thấy trong hoàng thất bất giác có khe nứt. Người được mời đến dự tiệc đều có quan hệ rất tốt với gã nhưng vẫn xảy ra chuyện này.

Đổi lại người khác sẽ không nhạy cảm như thế, nhưng Võ Uy Quận Vương tu luyện Chu Tước Chi Đồng, nhìn ra biến đổi nhỏ dưới da mặt mỗi người. Thập Lục quận chúa chỉ đơn thuần ghen tỵ Vô Ưu công chúa, nàng không tham gia vào chuyện này.

Võ Uy Quận Vương không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, không khí lạnh tanh.

Với tính cách Võ Uy Quận Vương vốn nên nổi sùng, nhưng nhớ đến lời Tô Kính nói, gã thở dài nặng nề:

- Hôm nay không có hứng, các người giải tán đi. Phải rồi, chưa đưa quà thì mau đưa đây!

Võ Uy Quận Vương nói câu đó khiến sân thượng lại có tiếng cười. Võ Uy Quận Vương rộng rãi nhưng gã mà giận lên thì cả đám sợ chết khiếp. Chỉ có Gia Lăng Huyện Chủ bị mất mặt nên đi trước, Võ Uy Quận Vương không tiễn, thật ra Võ Uy Quận Vương không tiễn ai hết. Võ Uy Quận Vương nhìn huynh đệ tỷ muội, điệt tử điệt nữ từng người bước xuống sân thượng, khi chỉ còn lại một mình gã nhìn về phương xa.

Chỗ cao lạnh lẽo sao? Người như phụ thân sẽ có cảm giác gì?

Trên thế giới này chỉ có một cường giả Kim Đan cửu trọng, có cần lo lắng vấn đề giữa thân tộc không? Phụ thân sắp viễn chinh, giai đoạn đầu không cần Long Kỳ quân đoàn lên sân. Bốn quân đoàn là cột chống trời, Định Hải Thần Châm, không thể bị loạn.

Dấu hiệu hôm nay là gì? Có người thăm dò gã sao?

Tô Kính cũng xui, bỗng dưng bị kéo vào kịch bản, mục tiêu thật sự là gã! Tiêu Dao Hầu thống soái ba quân, khi tây chinh là chủ lực tuyệt đối, thống soái tối cao. Nếu Tiêu Dao Hầu sinh ra mâu thuẫn với Long Kỳ quân đoàn thì phụ thân sẽ thay thế gã, đổi người có thể phối hợp với Tiêu Dao Hầu.

Nghe thì vớ vẩn nhưng trong hoàng tộc rất nhiều người có thể đánh nhau, trong triều đã ít ai sánh vai với Tiêu Dao Hầu được. Võ Uy Quận Vương bị thay thế, còn là hoàng tử, Quận Vương, sẽ không ảnh hưởng toàn cục. Nếu Tiêu Dao Hầu bị cắt chức đừng nói Tô gia, Nguyên gia, ngay cả chín gia tộc lớn cũng cảm giác bất an.

Vì quyền lực có đáng không? Võ Uy Quận Vương ngửa đầu hỏi trời. Trên trời nổ tiếng sấm như cười nhạo gã ngốc. Tại sao không đáng? Quyền lực là độc dược khiến người không thể cai nghiện.

Tô Kính đi xuống lầu.

Vô Ưu công chúa xoay người nói với hắn:

- Tô Kính, ta về cung đây, mang theo Tô Mộ, ngươi không thể đi cùng. Văn ca sẽ phái người đưa ngươi về nhà, trên đường cẩn thận.

Tô Kính sẽ không từ chối, người hoàng tộc không dám giết hắn nhưng dám đánh hắn. Hiện giờ Tô Kính chỉ cỡ trình độ Tiên Thiên kỳ, một số hoàng tử, hoàng tôn cảnh giới ngang ngửa hắn, rất có thể đánh hắn một trận trút giận. Gia Lăng Huyện Chủ chắc có một đám người như vậy.

Tô Mộ cúi đầu thầm thở dài:

- Đã hại tam ca...

Dù biết Tô Kính rất xem trọng nàng, nhưng việc hôm nay sẽ ảnh hưởng phát triển về sau của hai người, đặc biệt Tô Kính nói chuyện quá khó nghe, Gia Lăng Huyện Chủ tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Tô Kính chỉ nói một nửa:

- Không phải ngũ muội hại ta, chuyện này chẳng qua đúng dịp, vương gia... Ài, thôi không nói nữa.

Đã có người đánh xe ngựa chạy tới, bốn thân vệ vương phủ đưa Tô Kính lên xe.

Nghe Tô Kính nói thế Vô Ưu công chúa nhởn miệng cười.

- Được rồi Tô Mộ, tam ca của ngươi xem như nhân tài, ít ra giỏi hơn nhiều người ta đã thấy. Nhưng thực lực hơi yếu...

- Ngươi muốn hắn có thực lực mạnh làm gì?

- Thì ta sợ hắn thấy mất mặt xấu hổ thôi.

Vô Ưu công chúa càng nói càng vui vẻ:

- Mau đi đi, ta muốn quay về tìm phụ thân, ngươi đi cùng ta đi!

Tô Mộ kinh ngạc hỏi:

- Vô Ưu, sao vậy? Dù tam ca của ta tốt mấy cũng không cần sốt ruột vậy đi?

- Ngươi nói gì buồn cười, dù thế tử có là long phượng trong cõi người cũng chỉ là người, không phải tiên, có gì phải gấp gáp. Ngươi không hiểu...

Vô Ưu công chúa tạm dừng một lúc rồi nói tiếp:

- Trong Khương gia biết bao người phản đối phụ thân của ta nhưng bị phụ thân dùng thực lực tuyệt đối đàn áp. Sự việc lần này không nhằm vào huynh muội các ngươi, theo ta thấy có người không chết tâm, muốn xuống tay từ nhi nữ phụ thân yêu thích.

Người khác nghe được bí ẩn hoàng gia sẽ kinh sợ nhưng Tô Mộ không có cảm giác gì.

Tô Mộ hỏi:

- Vậy ngươi có gặp rắc rối không?

- Có chút, gần đây ta sẽ không ra cung, ngươi đi theo ta về, ta cho ngươi một vài thứ. Ta biết ngươi và Tô Kính muốn lập tư quân, mấy thứ này ngươi đừng nói cho Tô Kính biết là ta đưa, khi cần thì lấy ra.

Tô Mộ rất bất ngờ, cái này tương đương với giúp đỡ Tô Kính.

Vô Ưu công chúa thản nhiên nói:

- Đừng nhìn ta như vậy, phụ thân không thể chiều ta cả đời, người hoàng gia đều nên chừa một đường lui.

Bên Tô Kính, lúc hắn rời khỏi Quận Vương phủ sau lưng trừ hai mươi thân binh còn có một đội vệ sĩ vương phủ. Những vệ sĩ này có lẽ chưa lên chiến trường nhưng sát khí rất nặng, cũng đã trải qua thử thách sống chết.

Khi đi hai người khi về một người, Tô Kính ngồi trong xe ngựa rộng lớn, tâm tình rốt cuộc bình tĩnh lại. Dáng vẻ của Vô Ưu công chúa rất giống người yêu thuở thiếu thời của hắn. Nếu không vì vậy hắn đã chẳng chọn cách đó đánh trả cường giả Kim Đan kia. Trong đầu Tô Kính như nghe thấy lời nàng nói: Tô Kính, phải làm người đặc biệt nhé.

Trái tim Tô Kính đã không đau nhưng nỗi buồn khó xua tan, may mắn trong mắt Vô Ưu công chúa không có nhiều mong đợi như nàng. Tô Kính biết mình đã qua thử thách của Vô Ưu công chúa, chờ hoàng đế cầu hôn với Tiêu Dao Hầu thì hôn sự của hắn và Vô Ưu công chúa được quyết định.

Hy vọng hắn và Vô Ưu công chúa có thể bồi dưỡng ra tình cảm thật sự, hắn không muốn vật thay thế mà là cuộc sống mới. Vô Ưu công chúa cần không phải hôn nhân chính trị mà là nam nhân đáng để nàng tin, nam nhân này phải đủ mạnh có thể cùng nàng đến trời già đất nua.

Tô Kính cười, nụ cười khờ ngốc, hắn bỗng cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Không phải Vô Ưu công chúa cho hắn ý nghĩa đó mà Tô Kính chợt hiểu chỉ để cuộc sống có giá trị là không đủ.

Tô Kính đã nghĩ thông cách làm một người khác biệt, nổi bật hơn tất cả.

Có lẽ hắn thật sự có thể bắt đầu lại.