Hồng Trần Ái Tình

Chương 1



- Hầy! -Tô Tử Lăng thở hắt ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, căn phòng đỏ thẫm, ánh nến cũng tô thêm sắc đỏ, những nha hoàn đứng 2 bên ngay ngắn chờ đợi để được hoàn thành nhiệm vụ, ngay đến bản thân Tô Tử Lăng cũng lo lắng nhiệm vụ của mình.

- Ây du, tân lang đã vào phòng ha ha nào nào tân lang nhanh mở khăn che mặt của tân nương đi nào. -Bà mối mặt đầy son phấn nhưng không thể che đi hết vẻ già nua của mình, nụ cười khiến Tô Tử lăng thấy rợn người. Nàng bị lôi đi đến bên cạnh 1 người xa lạ khác, nhưng hiện tại lẫn tương lai lại chính là thân nhân của nàng,chỉ là không thể tưởng tượng nổi mối quan hệ này nên xưng hô làm sao đây, là nương tử hay là tẩu tử...

Tô Tử Lăng là thiên kim của thừa tướng phủ, là song bào với đệ nhất mỹ nam Tô Mặc Sinh. Tô Tử Lăng và ca ca song bào đều là kết tinh từ tình yêu giữa giang hồ mỹ nhân Mộ Dung gia tộc Mộ Dung Mẫn và mỹ nam kinh thành thừa tướng gia Tô Hoàn. Nhưng ngày mới chỉ sinh ra chưa bao lâu thì có một vị đạo sĩ giang hồ phán "Nữ tử này chính là họa quốc, Đại Thịnh sớm suy vong " Thừa tướng Tô Hoàn nghe xong liền nổi giận, nhưng cũng bởi lo sợ tương lai của triều đình lẫn Tô Tử Lăng kết quả ở bên ngoài truyền tin thừa tướng phủ sinh hạ song long. Sau này, lên 3 tuổi Tô Tử Lăng được ngoại tổ gia gia Mộ Dung Thần đón về nuôi lớn đến 18 tuổi nhưng thân phận nữ tử vẫn không được phép phục hồi. Khi lên 18 tuổi, Tô Mặc Sinh được ban hôn với đệ nhất mỹ nhân kinh thành quận chúa Cố Như Nguyệt nhưng 7 ngày trước hôn lễ thì Tô Mặc Sinh bị ám sát trên đường về kinh, tuy chưa chết nhưng thương thế rất nặng, hôn mê đã lâu, cũng bởi không thể để thánh thượng nổi giận nên chỉ còn cách để Tô Tử Lăng thay ca ca nàng đi thú quận chúa...

Đầu óc Tô Tử Lăng lúc này đều ngừng trệ, không nghe không nghĩ được gì. Bản thân nàng tuy từ nhỏ sống quen trong giang hồ, lễ giáo gì đó với nàng cũng không màng đến. Có điều chuyện hôn sự thì nàng cũng hiểu rõ, luân thường đạo đức cũng biết, nhưng ngay thời điểm hiện tại tất cả đều vỡ nát, làm gì có muội phu đi thú tẩu tử của mình chứ, cũng làm gì có muội phu cùng tẩu tử đi bái thiên địa ngay cả động phòng cũng....Tuy vậy, tất cả đều đã làm rồi, nàng cũng mặc ai bảo gì thì làm theo thôi, đâm lao thì phải theo lao.

Còn Cố Như Nguyệt từ lúc được Tô Tử Lăng vén khăn đến khi uống rượu giao bôi cũng không có tâm trạng, dù phu quân của nàng đúng là mỹ nam nhưng nàng không thể phủ nhận rằng người trước mặt khiến nàng rất chán ghét. Nếu có phải gả thì nàng muốn được chọn người mà nàng yêu dù xấu hay đẹp chứ không phải là một người xa lạ không quen không biết. Ai nói người hoàng thất là vô ưu vô lo, dù cho có được hoàng thượng sủng ái, phụ vương nâng niu thì cũng không thể được tự do, đừng nói đến tình yêu ngay đến chuyện chung thân đại sự còn không thể quyết, hoàng thượng ban hôn, phụ vương đồng ý, Cố Như Nguyệt có phản đối bao nhiêu cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, chỉ đành chấp nhận với vận mệnh chính mình...

- Quận mã, nên nghỉ ngơi sớm rồi. -Cố Như Nguyệt từ lúc thay y phục đến lúc lên giường đến nay vẫn chỉ thấy Tô Tử Lăng ngồi trơ như khúc gỗ không nhúc nhích, chẳng biết vui hay buồn nhưng chuyện phải xảy ra thì cũng sẽ xảy ra thôi, nàng lãnh đạm đối Tô Tử Lăng nói.

- Hả? à...ừ...nên nghỉ sớm...quận chúa cũng mệt rồi, cũng nên ngủ sớm đi, không cần chờ ta. -Tô Tử Lăng vừa bừng tỉnh đã nhận ra Cố Như Nguyệt từ lúc nào đã thay thành trung y đỏ tươi nằm trên giường lạnh lẽo đối với nàng.

Cố Như Nguyệt không nói tiếng nào, đắp chăn nằm sát vách tường, Tô Tử Lăng cũng một hồi loay hay cởi ngoại bào, thổi tắt nên, tuy có chút do dự nhưng sau đó cũng tiến đến bên cạnh giường nằm cố không đụng trúng người bên cạnh. Một buổi tối như vậy cứ thế trôi qua.

]