Hồng Trần Ái Tình

Chương 5



Phủ thừa tướng—

- Đăng đồ tử! Ngươi nói bệnh của mẫu phi có thể chữa được sao!

- Quận chúa à, đây là lần thứ 21 rồi, ta cũng đã 20 lần trả lời còn gì, ngươi có thể buông tha cho ta không! –Mới một phen nhao nhao từ vương phủ thoát ra không bao lâu, gặp phải quận chúa phiền phức bám dính một lời lặp đi lặp lại cả quãng đường về phủ, Tô Tử Lăng cảm thấy trong tai có cái gì đó cứ oang oang.

- Ngươi mau trả lời ta đi. –Cố Như Nguyệt vẫn không thèm để ý.

- Hừ, ta nói lần nữa, bệnh mẫu phi của ngươi có thể chữa được.

- Ân, Đăng....

- Dừng! Ta đã trả lời cho ngươi rồi đó, quận chúa cũng đừng có gọi ta là đăng đồ tử nữa, ta cũng có tên đó! –Tô Tử Lăng luôn có cảm giác hễ có dính dáng đến Cố Như Nguyệt thì luôn có phiền phức vây quanh.

- Hừ! ngươi vốn là đăng đồ tử! –Cố Như Nguyệt lại phục hồi tráng thái lão hổ.

Tô Tử Lăng cũng chẳng thèm đôi co, tiến vào phòng nghỉ, tính cởi ngoại y thì Cố Như Nguyệt từ Đằng sau hét.

- Đăng đồ tử! Người là làm cái gì vậy!

- Ta đi ngủ a. –Tô Tử Lăng ung dung trả lời, tay vẫn cởi ngoại bào, kế đó tiến thẳng đến giường, mấy hôm nay không được ngủ tốt, mai còn phải chuẩn bị thuốc, nàng muốn hảo ngủ giấc.

- Ngươi đi ngủ thì sao lại ngủ ở đây! Đây là phòng ta! –Cố Như Nguyệt nhìn Tô Tử Lăng da mặt dày cư nhiên cởi áo trước mặt nàng, lại còn muốn ngủ cùng nàng sao không nổi giận.

- Đây cũng là phòng của ta nha, ngươi chỉ là ngoại nhân nha. –Tô Tử Lăng hất cằm khiêu khích.

- Ta là quận chúa! Ngươi có tin ta kêu hoàng thượng chém đầu ngươi không!

- Ai nha! Ta sợ a, vậy quận chúa có giỏi thì lấy đầu ta đi. –Tô Tử Lăng chỉ chỉ vào đầu mình đối Cố Như Nguyệt thách thức.

- Ngươi...ngươi nghĩ ta không dám!

- Đúng là quận chúa không dám, mẫu phi ngươi còn đang chờ thuốc của ta nha! Giờ ta phải nghỉ ngơi, mai không có tinh lực sợ thuốc cũng không kịp làm nha! –Nói đến đấu mồm Tô Tử Lăng kiêu ngạo coi nàng cũng là cao thủ nha, nhìn Cố Như Nguyệt đứng như tượng mà khoái trá.

- Vậy...vậy ngươi ngủ đó thì ta ngủ đâu? –Bị Tô Tử Lăng làm cho cứng họng nửa ngày mới dám mở miệng, nhưng cũng không dám quấy, nàng giận lắm chứ nhưng chỉ dám nhịn, tâm gào thét "Chờ mẫu phi chữa khỏi ta sẽ chém đầu ngươi! Aaaaaa...!"

Tô Tử Lăng nghiêng người, lấy tay chống đỡ đầu, miệng đầy tiếu ý đối Cố Như Nguyệt trêu chọc.

- Nương tử, đêm đã khuya còn không mau lên giường uyên ương nghỉ ngơi hắc hắc...

Cố Như Nguyệt một phen rùng mình, không ngừng thầm mắt chửi kẻ đang nằm trên giường nhưng nghĩ tới bệnh mẫu phi lại cố nhịn.

- Quận chúa còn không lên thì ta ngủ trước đây! –Nhìn người nọ đang nhịn nàng, Tô Tử Lăng cũng không trêu chọc thêm, nàng dùng nội lực phẩy tắt nến trong phòng, để lại Cố Như Nguyệt trơ trọi đứng tại chỗ.

Cố Như Nguyệt không ngờ Tô Tử Lăng dám không coi quận chúa nàng vào mắt, lại không nghĩ nội công của Tô Tử Lăng thật cao, ngày trước nàng luyện võ thổi nến cũng chẳng thể làm tắt nổi một cái, vậy mà Tô Tử Lăng chỉ quét tay thôi nến trong phòng cũng đều tắt. Ai nha ai nha Cố Như Nguyệt lắc đầu lia lịa, hiện tại không phải điều nàng cần quan tâm, vấn đề trước mắt hiện giờ nàng ngủ ở đâu đây, chẳng lẽ đứng nguyên một đêm, sao có thể chứ, nàng thân quận chúa cao quý, được hoàng thượng bao nhiêu sủng ái, phụ vương cùng mẫu phi đối với nàng nâng như nâng trứng, bây giờ lại bị tên đăng đồ tử khi dễ, nàng không cam tâm nhưng cũng không cam lòng ngủ cùng kẻ kia. Rốt cuộc loay hoay nửa ngày, Cố Như Nguyệt cũng chỉ đành cởi ngoại bào, leo lên giường.

- Ây du, nương tử quả nhiên không nhịn nổi a, nhưng sáng mai ta còn phải chế thuốc, sợ không thể phụng bồi nương tử rồi hắc hắc...

- Ngươi...ngươi đăng đồ tử, đại hỗn đản, vương bát đản! Đi chết cho ta!!!

Nguyên lai nến tắt phòng cũng tối đen, Cố Như Nguyệt vất vả lắm mới tiến đến bên giường, Tô Tử Lăng lại chiếm bên ngoài ngủ, Cố Như Nguyệt phải băng qua thân người kia mới tới chỗ ngủ của nàng, chỉ là trong quá trình tay nàng không tự chủ mà đè trúng ngay trước ngực của kẻ kia, lại bị kẻ đó một lần nữa trêu chọc, Cố Như Nguyệt tức quá liền một cước đá mạnh Tô Tử Lăng đang nằm dưới. Trong phòng giờ chỉ còn tiếng kêu đau đớn của Tô Tử Lăng.

- Ặc ặc! Cái lão hổ nhà ngươi, ta chỉ giỡn với ngươi thôi, ngươi ngang nhiên đối với ta hạ thủ. –Tô Tử Lăng ôm hạ thân lăn qua lăn lại, tuy đúng là nàng vốn không có, nhưng bị một chưởng này là nam nhân sớm đã bị nàng làm tuyệt tự rồi. Nghĩ tới ca ca nàng sau này phải bị cái lão hổ khi dễ, lòng thấy xót.

- Hứ, ngươi thấy bản quận chúa dễ dãi dám đối với bản quận chúa khinh thường, ta nể tình ngươi đang chữa trị cho mẫu phi nên tạm tha cho ngươi cái mạng, tốt nhất đừng có giở trò. –Cố Như Nguyệt trả được thù, lòng đầy trận hả hê.

- Hừ! cho vàng ta cũng không thèm! –Tô Tử Lăng có cảm giác nhói ở dưới "liệu có bị nứt xương không?" nàng oán thán từ sau vẫn nên tránh cái "lão hổ", "nữ nhân rắn rết" kia mới sống yên.

- Biết điều thì tốt. –Cố Như Nguyệt một trận ha hả ùa về.