Hồng Tụ Chiêu

Chương 9



9.

Tuyên Đức năm thứ chín, Hoắc Miễu nuốt vàng tự s á t.

Khi Tiêu Phồn hay tin đã là ngày hôm sau. Lão cung nữ đến đưa cơm sợ đến nỗi làm rơi thực hạp trong tay, Hoắc Miễu nằm ở trên giường, quần áo xộc xệch, bốn bức tường xung quanh loang lổ vết máu trông rất ai oán.

Tiêu Phồn kiềm chế sự thất thố của mình: "Tại sao?".

Ba năm, nàng đã ở lãnh cung ba năm rồi tại sao hôm nay lại chọn cái c h ế t? Thái giám hầu hạ bên cạnh không dám đáp lời.

"Nói". Một hạ nhân vội quỳ xuống "Nghe nói hôm qua thái tử lại đến...".

Tiêu Phồn hất đổ mọi thứ: "Lại đến? Nó đến đó làm gì?".

"Vâng... Một tháng thái tử sẽ đến đó bốn lần, mỗi lần đến liền...".

Tiêu Phồn nghiến răng: "Nói tiếp...".

"Ngày hôm qua thái tử đến, không hiểu đã cãi cọ việc gì mà thái tử đã cầm nghiên mực Đoan Khê rồi đập nát bàn tay phải của Hoắc thị". Thái giám không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Phồn, "Máu trên tường kia đều là huyết thư kêu oan của Hoắc thị".

Hắn cả gan nói thêm: "Hoắc thị ở lãnh cung ngày ngày luyện chữ, dưới gối còn có cả một đống giấy".

"Tất cả đều viết tên của hoàng thượng...". Tiêu Phồn, ngày nào nàng cũng viết hai chữ này, hận thù đến cuối cùng cũng ngưng đọng ở đầu bút mà hóa thành tên của hắn.

"Tra! Tra cho trẫm!".

Lúc này trong lòng Tiêu Phồn không rõ là cảm giác gì nữa.

Ngày đó hắn đứng ở bên ngoài, tiếng kêu gào thảm thiết của Nhan Chỉ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh. Đến lúc tiếng khóc của Giác nhi vang lên hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ bà mụ lại vội vã chạy đến: "Hoàng thượng, hoàng hậu không xong rồi!". Hắn chạy vào phòng sinh, lúc này A Chỉ đã muốn dầu cạn đèn tắt.

Thời khắc cuối cùng của sự sống, nàng rớt nước mắt cầu xin hắn: "Chăm sóc con trai của chúng ta thật tốt!".

"Đau! Thiếp... rất... hận.. Hoắc... Hoắc Miễu...". Bàn tay nắm chặt vào áo hắn dần buông thỏng.

Tiêu Phồn suy sụp, bà đỡ đứng bên cạnh khóc lóc nói: "Hoàng thượng, thai này cực kì nguy hiểm nhưng hoàng hậu lại lệnh cho chúng nô tỳ bảo vệ đứa trẻ, chúng nô tỳ chỉ đành làm theo mà thôi".

Lời nói của Nhan Chỉ khiến hắn mặc định Hoắc Miễu đã hại nàng, đó cũng chính là nguồn cơn của hàng loạt hành động trả thù nhắm vào Hoắc gia và Hoắc Miễu.

Tiêu Phồn phải mất tận ba năm để diệt trừ Hoắc gia, phế bỏ Hoắc Miễu, cuối cùng cũng báo thù cho thê tử của hắn.

Thế nhưng giờ đây Hoắc Miễu lại cam lòng nuốt vàng tự s á t để kêu oan khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Hắn lật lại vụ án năm đó, điều tra cẩn thận.

Bà mụ từng hộ sinh cho hoàng hậu đã bị hắn ban c h ế t nhưng vẫn còn người thân. Sau khi điều tra mới phát hiện ra rằng gia đình của bà ta đã không còn ở quê nữa, may thay ám vệ cũng tìm thấy con trai của bà mụ.

Người nọ quỳ trên mặt đất, thừa nhận tất cả mọi chuyện mà mình biết.

"Ngày đó mẹ thần đã được dặn dò, một khi hoàng hậu rời đi, cho dù hoàng thượng không ban c h ế t thì bọn họ cũng phải đi theo. Hoàng hậu có ơn với nhà chúng thần nên chúng thần nhất định phải bảo vệ thái tử. Những thị nữ xung quanh hoàng hậu đã đồng ý, đợi thái tử biết được, ắt ban thưởng cho từng người."

Chân tướng thật đáng sợ.

Nhan Chỉ cố ý bồi bổ thân thể, thai nhi càng lớn thì sinh nở càng khó khăn. Nhóm hộ sinh đều là người của nàng nhưng nàng lại cố ý để Tiêu Phồn hiểu lầm họ là tay sai của Hoắc Miễu. Quyền lực của Hoắc gia vô cùng to lớn, Tiêu Phồn chắc chắn không thể xuống tay với Hoắc Miễu.

Nhan Chỉ rất hiểu hắn, một người kiêu ngạo như vậy sao lại có thể tha thứ cho kẻ hại c h ế t thê tử một cách dễ dàng, chính điều này sẽ trở thành cái gai đâm sâu vào lòng hắn.

Thời gian càng dài thì cái gai ấy càng lún sâu, đến một ngày nào đó, Tiêu Phồn sẽ phải tự tay nhổ cái gai ấy ra mà thôi.

Hoắc Miễu xem Nhan Chỉ là cái đinh trong mắt, nàng cũng xem Hoắc Miễu là cái gai trong thịt. Nàng nhẫn nhịn đủ thứ, ngay cả phụng liễn của hoàng hậu cũng phải nhường... vậy nhưng Tiêu Phồn không trách phạt, ngược lại còn sắc phong Hoắc Miễu làm hoàng quý phi!

Còn nàng thì sao? Nàng là gì chứ?

Bần tiện chi giao bất khả vong, tào khang chi thê bất hạ đường!

( Bạn bè từng chơi với mình lúc nghèo nàn thì khi mình giàu sang cũng chẳng nên quên, còn người vợ từng chịu hoạn nạn với mình thì khi phú quý cũng không nên bỏ).

Nhưng bậc quân vương nào lại yêu một thê tử tầm thường, không có gia thế cũng không có sự trợ giúp chứ? Làm sao nàng có thể địch lại sự bức ép của sủng phi?

Nàng rất sợ... Bởi lẽ nàng có thể nhận ra rằng Tiêu Phồn cũng có tình cảm với Hoắc Miễu. Hắn từng là con cháu thế gia nhưng lưu lạc bên ngoài, chung quy cũng không thể cưỡng lại được vẻ đẹp cao quý của Hoắc Miễu. Bởi lẽ bọn họ vốn là cùng một loại người.

Vậy nên Nhan Chỉ mới đặt cược tính mạng của mình, lấy tình yêu của Tiêu Phồn để đổi một cái c h ế t đau khổ cho Hoắc Miễu.