Hợp Đồng Chia Tay

Chương 31



———————–Editor: Mèo—————————-

Lúc giữa trưa, Hứa Nguyên nhận được tin nhắn của Bạch Tân Ninh. Lúc ấy cậu đang nằm trên giường định chợp mắt thì nghe thấy tiếng rung từ di động truyền đến.

Trong tích tắc, trái tim cậu nhảy lên một chút, cùng không biết đang mong chờ cái gì, lại trở nên bình tĩnh khi nhìn thấy tên người gửi.

Bạch Tân Ninh: Nhàm chán.jpg.

Hứa Nguyên cảm thất lạ, hỏi y làm sao thế.

Bạch Tân Ninh trả lời lại rất nhanh: Trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo, rất cần một anh đẹp trai đến lấp đầy trái tim.

Hứa Nguyên bị y làm cho phì cười, lăn lộn trên giường ôm điện thoại di động, muốn trả lời lại anh mới là người trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo đây nè, do dự một lúc, lại xóa đi, đổi hướng: Thế sao không tìm bạn trai của cậu?

Cậu nhớ Bạch Tân Ninh lần trước có nói y đang yêu, đối phương là một con sói nhỏ hoạt bát, thời gian cũng chưa qua lâu lắm, bởi cậu cũng chưa được gặp cái cậu sói nhỏ đó mà.

Bạch Tân Ninh lập tức một cái emoji lật bàn. Cậu còn đang nghi hoặc liền thấy y trả lời: Chia tay rồi. Tôi hiện là là một con cẩu độc thân, cần gấp một A đẹp trai đến sưởi ấm trái tim.

Hứa Nguyên: Sao chưa gì đã chia tay vậy? Sao lại chia tay?

Bạch Tân Ninh lần này trực tiếp gửi voice: Tính cách không hợp thì chia tay thôi. Mọi người đều chỉ thấy chó nhỏ tốt đẹp, nào có biết nuôi chó mệt mỏi quá trời luôn?

……..Đang nói lung tung cái gì không biết.

Hứa Nguyên nghe không hiểu y nói cái gì, đành khiêm tốn thỉnh giáo: Hồ thẹn, tại hạ chưa nuôi bao giờ, kính cẩn nghiêng mình lắng nghe kinh nghiệm?

Tuy nói là vậy, nhưng thanh âm Bạch Tân Ninh chả có chút khổ sở nào, thay vào đó lại có loại đạo ngộ siêu nhiên: Quá là mệt mỏi luôn, nhỏ tuổi thật sự quá đáng sợ, tôi cảm thấy mình không phải đang có một cậu bạn trai, mà là có một thằng con trai thì đúng hơn, lại còn là loại con trai đang thời kì phản nghịch nữa chứ. Tôi phải chạy thật xa, không sẽ lưu lại bóng ma tình yêu mất.

Hứa Nguyên cười lớn, ăn ngay nói thật: “Cậu sao lại buồn cười thế hả.” Trong thanh âm ý cười vô cùng rõ ràng.

Bạch Tân Ninh liền đáp lại bằng cái emoji ủy khuất: Không được cười! Anh còn chả thèm an ủi tôi.

Hứa Nguyên ôm chăn lăn lôn, khiến ga trải giường nhăn nhúm bèo nhèo: Được rồi, được rồi, giờ an ủi cậu nè, không còn sói nhỏ, thì còn sói lớn hoặc là sói xám thì sao?

“Sao có thể thế được!” Bạch Tân Ninh cau mày, “Con thỏ nhỏ bé yếu ớt như tôi làm sao có thể bị sói xám ngậm đầu đưa đi, sau này nhất định phải tìm một con thỏ trắng siêu lớn mới xứng đôi được.”

Vì vậy, đề tại lại chuyển sang Thỏ trắng.

Bạch Tân Ninh vẫn bám riết không tha: A Nguyên, anh có Alpha nào đáng tin thì giới thiệu cho tôi đi.

Làm sao mình có thể quen biết được Alpha nào khác…….

Hứa Nguyên định trả lời y hỏi nhầm người rồi, nhưng gõ được nửa chừng, cậu lợi chợt nhớ ra hình như mình thực sự biết một người. Cậu do dự hồi lâu, không biết có nên tác hợp cho hai người họ không nữa, nhưng lại cảm thấy nếu hai người đó đến được với nhau thì là chuyện vô cùng tốt.

Vì vậy cậu bèn trả lời: Quả thật là có biết một người, người đó rất tốt, nhưng có lẽ lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, không biết cậu có chấp nhận được không.

Bạch Tân Ninh: Một ông già à?

Hứa Nguyên: ………..

Hứa Nguyên: Người ta lớn hơn cậu có vài tuổi thôi, sao lại là một ông già được.

Bạch Tân Ninh trả lời lại bằng một emoji quỳ xuống, sau đó liền gửi voice, Hứa Nguyên mới vừa click mở nghe liền nghe thấy thanh âm kích động của y: Tôi có thể! Một ông già cũng rất tốt đó, thành thục, hài hước lại còn hấp dẫn, đặc biệt còn biết chiều lòng người, so với tiểu chó săn tốt hơn nhiều! Anh ấy tên gì thế, khi nào rảnh gặp mặt được không?

Bị y làm loạn cào cào, Hứa Nguyên bỏ lỡ cơ hội sửa miệng một ông già cho y, vội vàng ngăn lại: Cậu từ từ đã, để tôi hỏi ý kiến anh ấy xem thế nào đó, lát nữa liên hệ lại với cậu.

Sau khi gửi tin nhắn, Hứa Nguyên từ danh bạ tìm được tên Thịnh Tông, càng gõ chữ càng cảm thấy buồn cười, cậu thế mà lại có ngày làm bà mai cho người ta, không biết có được ghi tên trong sổ công đức không, để đường nhân duyên cậu cũng thuận lợi đôi chút.