Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 149



Vốn tưởng rẵng một cái công trình lớn như vậy, dựa theo tâm tư: kín đáo cua Lệ Đình Phong, khả năng se phải cân nhắc vài ngày, vậy mà không nghĩ tới rõ ràng anh đã lập tức gật đầu đáp ứng.

“Có thể”

Thẩm An Nhiên giống như đang nắm mợ, tay cô vuốt vành tai của mình, múc cháo uống tiếp vài ngụm, vừa nôn ra nên dạ dày có chút đau nhức khiến cho Thẩm An Nhiên chưa ăn được hai phần thì đã no rồi.

Lệ Đình Phong nói: “Anh sẽ sắp xếp mấy người đi theo em”

Thẩm An Nhiên biết, Lệ Đình Phong không thể nào yên tâm về cô, mặt ngoài thì nói là sắp xếp mấy người giúp cô xử lý công việc, nhưng thật ra là muốn giám sát cô.

Lệ Đình Phong coi cô ấy quá lợi hại, cô cũng không có thủ đoạn như anh nghĩ, cũng không có nhiều thời gian như vậy.

Điều cô muốn làm rất đơn giản, Toàn Tâm bởi vì cô mà mới gặp chuyện không may, cho nên cô muốn tiếp quản cái hạng mục này để hợp tác cùng Toàn Tâm.

Thẩm An Nhiên Bình tĩnh mà đáp: “Được”

Sau khi Thẩm An Nhiên lên xe liền rất im lặng và không nhắc gì đến công việc tiếp theo.

Cảnh đêm của Sài Gòn rất đẹp, nền bê tông cốt thép lót đèn nê ông sáng như sao, muôn ngàn ngọn đèn, dãy đèn đường soi sáng đường về nhà.

Có tiếng nhạc êm dịu đang phát trong xe, và cô chăm chú nhìn ra bên ngoài xe.

Cảnh đêm như vậy không biết cô còn có thể nhìn được bao lâu nữa, mùa hạ ở Sài Gòn trôi qua rất nhanh, cảm thấy hai ngày trước vẫn còn mặc áo ngắn tay, hiện tại đã phải mặc thêm áo khoác rồi, đặc biệt là ban đêm, cửa sổ xe vừa mở gió lạnh thổi vào se se lạnh.

Cô nhịn không được co rúm lại một chút thì phía sau lưng bả vai bỗng nhiên ấm áp, cô quay đầu nhìn sang thì Lệ Đình Phong đã cởi âu phục áo khoác đem khoác lên trên người cô.

Lệ Đình Phong uống chút ít rượu, ánh mắt lạnh lùng bình thường lúc này dường như cũng tràn đầy hơi rượu, có chút say đảm lòng người.

Đôi mắt của Lệ Đình Phong chứa đựng sự vui vẻ, con ngươi trong thâm thúy và sáng ngời.

Thẩm An Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi ánh mắt liếc qua cảm giác Lệ Đình Phong vẫn đang nhìn cô, ánh mắt của anh mặc dù rất nhạt, nhưng cũng tràn đầy cảm giác áp chế mạnh mẽ, giống như một mũi tên sắc bén có sức mạnh xuyên thấu, đánh vào trái tim.

Thẩm An Nhiên mở miệng nói: “Không biết năm nay có tuyết rơi hay không.”

“Lúc này mới tháng bảy, vẫn còn sớm.”

Là còn sớm, nhưng người ta luôn nhịn không được mà nghĩ xa xôi, ở phía nam Sài Gòn, mùa đông rất ít tuyết rơi, nhiệt độ sẽ không quá nóng cũng sẽ không quá lạnh, lần tuyết rơi gần nhất vẫn là ba năm trước đây, năm đó cũng lên hot search.

Thân thể của Thẩm An Nhiên sợ lạnh, vừa đến mùa đông thì tay chân đã rét run, nhưng cô lại rất thích ngắm tuyết rơi.

“Em rất thích tuyết rơi sao?”

Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời: “Không tính là quá thích, chỉ là hiếm thấy, dù sao phía nam rất ít thấy được tuyết rơi” Mọi người tất yếu sẽ bị vật hiếm thấy hấp dẫn.

“Mùa đông năm nay chúng ta có thế đi lên phía bắc, bên đó tuyết lớn, chúng ta có thể đi xem cảnh tuyết.”

Một giọng nữ mê đảm phát ra từ dàn âm thanh trong xe, như thể lời tâm tình thỏ thẻ: Tôi là chim yến đến từ phía nam, tại sao lại mê luyến cái lạnh ở phương bắc.

Còn rất hợp với tình hình, Thẩm An Nhiên theo tiếng ca nói: ‘Em thích tuyết rơi, nhưng vừa vặn lại không chịu được lạnh, cho nên anh vẫn nên đưa Hạ Minh Nguyệt đi thôi.”

Thẩm An Nhiên là cái hũ không mở điển hình, rõ ràng bầu không khí buổi tối tốt như vậy mà cô hết lần này tới lần khác nhắc đến Hạ Minh Nguyệt.

Bây giờ ngay cả người lái xe phía trước cũng cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.