Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 186



Sao một câu “không tin” của Thẩm An Nhiên lại khiến anh không thoải mái như vậy, nghĩ kĩ lại, ban đầu anh cũng rất nhiều lần không tin Thẩm An Nhiên sao? Bây giờ cũng đến anh nếm thử loại cảm giác bị người khác không tin.

Thẩm An Nhiên ăn mấy miếng chảo rồi không ăn nữa.

Mười mấy tiếng cô chưa ăn gì, bây giờ mới ăn một chút như vậy, Lệ Đình Phong củi mắt nhìn hơn nửa tô cháo còn lại: “Ăn thêm chút đi”

Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Em không có khẩu vị, ăn không nổi”.

Lệ Đình Phong im lặng một lúc rồi đặt bát xuống, rút khăn giấy lau khóe môi cho cô, anh không nói gì, chỉ nhìn cô, bộ dáng cô làm anh rất cảm thấy rất phiền muộn.

Ăn xong cháo, Thẩm An Nhiên nằm không có việc gì làm, ngủ cũng không ngủ được tùy tiện tìm chút chuyện nói.

“Trần Hâm Bằng đâu?”

“Đã xử lý rồi” Vẻ mặt Lệ Đình Phong bình tĩnh, nhưng khi nhắc đến Trần Hâm Bằng trong mắt lại mang theo vài phần lạnh lùng, anh muốn Thẩm An Nhiên chủ động nhắc đến tờ giấy “thỏa thuận bán thân” kia, nhưng đợi một lúc chỉ đợi được một từ ừm. nhàn nhạt của Thẩm An Nhiên rồi không nói gì nữa. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tạm Biệt Hoàng Hôn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
4. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
=====================================

“Anh đã xé thỏa thuận em ký rồi, Trần Hâm Bằng sẽ không đến quấy rầy em nữa, anh em cũng sẽ không sao?”

Sắc mặt Thẩm An Nhiên thay đổi: “Ông ta có sao hay không đã không có quan hệ gì với em nữa”

Lúc cô bị Trần Hâm Bằng bị bỏ thuốc mê, Thẩm An Phú bỏ lại cô cô đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.

Cô không phải thánh mẫu, làm không được loại chuyện vì người anh trai ích kỷ, không có tính người mà tiếp tục nhận nhượng ở bên cạnh Lệ Đình Phong.

Cô nằm trên giường ánh mắt vừa mới còn hoảng hốt đột nhiên dán chặt vào mặt Lệ Đình Phong: “Lệ Đình Phong, em muốn ly hôn với anh”

Ánh mắt Lệ Đình Phong sửng sốt, nhanh chóng đè sự hoảng loạn trong lòng xuống, khóe môi giật giật nói: “Anh còn chưa hỏi em chuyện em ký tờ giấy thỏa thuận bán thân kia là chuyện gì, em lại muốn ly hôn với anh? Có người vợ như em sao?”

“Thỏa thuận bán thân?” Thẩm An Nhiên ngơ ngác đọc bốn chữ này, sau hồi lâu mới tỉnh táo lại, Trần Hâm Bằng nhân lúc cô uống say đổi giấy nợ lúc đầu đi, thỏa thuận cô ký không phải là thỏa thuận bán thân?

Lệ Đình Phong vậy mà xé thỏa thuận rồi, chắc cũng đọc hết chữ trên đó, anh bây giờ có phải thấy cô rất bẩn không? Vì cứu Thẩm An Phú đến tự trọng và thân thể cũng có thể bán?

Nhưng cô đều quyết định ly hôn với anh, anh hiểu lầm hay không cũng không quan trọng nữa.

“Thỏa thuận bán thân đúng là như anh nghĩ vậy, em vì cứu Thẩm An Phú mà bán mình.”

Lệ Đình Phong đã không muốn đi chứng minh tờ giấy thỏa thuận đó là thật hay giả, nhưng câu nói của Thẩm An Nhiên làm anh tức giận ngập trời.

“Ly hôn em nghĩ cũng đừng nghĩ!”.

Nghe câu nói của Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên cười cười nói: “Lệ Đình Phong em bẩn rồi.”

Lông mày Lê Đình Phong hiện lên một tia lạnh lẽo: “Rửa thì sạch thôi, huống hồ em cũng không bẩn”

Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Nhưng tim em bẩn rồi, em đã không còn là Thẩm An Nhiên lúc đầu trong tim chỉ giả vờ thích anh nữa rồi.” Khuôn mặt nhỏ của cô rất bình tĩnh, ôn hòa nhã nhặn: “Em thật sự thấy chúng ta thế này rất nhàm chán”

“Có nhàm chán hay không anh nói là được.” Lệ Đình Phong đột nhiên đứng lên, trên trán nổi lên gân xanh: “Cho dù em nói mười nghìn lần anh cũng sẽ không ly hôn với em”

Vẻ mặt của Thẩm An Nhiên phờ phạc, phờ phạc đến mức làm người ta xót xa.

Cô nhắm hờ mắt: “Lệ Đình Phong lần này cho dù thế nào em cũng sẽ ly hôn với anh, anh chờ giấy triệu tập của tòa án đi”.