Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 52: Cô ấy sẽ không vui đâu



Ân Tình Tình- Trưởng phòng phát triển kế hoạch đứng đó, ngây ngốc nhìn Kỳ Thiếu Thương. Quả thật, là cô ta cố tình làm khó An An.

Kỳ Thiếu Thương nhìn chằm chằm vào Tình Tình, đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia tức giận. Vun tay đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, anh lạnh giọng nói.

“Tôi muốn một câu trả lời rõ ràng. Nếu không thì ngày mai, cô không cần phải đến đây nữa.”

Nói rồi, anh kéo tay An An rời đi trước sự ngỡ ngàng hoang mang của tất cả nhân viên đang có mặt ở đó. Lần đầu tiên, lần đầu tiên họ thấy ông chủ của mình tức giận vì một cô gái khác… không phải Lương Manh Manh…

Kéo tay An An đi vào trong thang máy, Kỳ Thiếu Thương lại vẫn cứ im lặng không nói lấy nửa lời. An An nhìn anh, trong lòng lại bất chợt mà dấy lên một tia sợ sệt. Lúc anh tức giận, áp lực tỏa ra thật sự là rất lớn…

“Tại sao lại để người khác ức hiếp mình như vậy?”

Kỳ Thiếu Thương không quay lại nhìn cô mà chỉ nhỏ giọng hỏi như thế. An An nghe được trong lời nói của anh vẫn còn mang theo sự tức giận chưa nguôi. Cúi mặt nhìn xuống, cô khẽ đáp.

“Tôi … xin lỗi.”

“Là lỗi của cô sao?”

“Tôi… Bọn họ đều nói, tôi vào được Kỳ Vương là vì có quan hệ mờ ám với anh. Nếu như… tôi cố tình chống đối l, tôi sợ sẽ gây phiền phức cho anh.”

“Vậy cho nên… cô để cho Ân Tình Tình tùy ý ức hiếp mình sao?”

Nghe anh hỏi, An An lại chỉ biết cười trừ.

“Anh tức giận gì chứ? Cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh, tôi có thể chịu được mà.”

“Cô… Cô bị ngốc sao hả?”

“Đừng như vậy mà. Nếu như để Manh Manh biết, anh tức giận vì một cô gái khác, cô ấy sẽ không vui đâu.”

Người đàn ông đối diện bỗng dưng yên lặng. An An không nhìn anh mà chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống, giấu đi dòng cảm xúc nơi đáy mắt của mình. Quả nhiên… là cô ấy…

Cánh cửa thang máy vừa mở, Kỳ Thiếu Thương còn chưa kịp bước ra thì một thân ảnh nhỏ nhắn đã lập tức nhào vào trong lòng anh. Hai cánh tay gầy gầy ôm lấy thân người cao lớn, mùi nước hoa dịu dàng tỏa ra từ người kia khiến Kỳ Thiếu Thương không thể không mỉm cười.

Bàn tay to lớn xoa lên mái tóc cô, anh cúi đầu dịu dàng hỏi.

“Sao lại chạy đến đây?”

“Em nhớ anh mà!”

Lương Manh Manh ngẩng cao đầu, đôi mắt tinh nghịch khẽ chớp chớp nhìn anh. Kỳ Thiếu Thương thật sự bị cô gái này làm cho tan chảy rồi. Đưa tay lên véo nhẹ vào má cô, anh vậy mà lại quên mất, bên cạnh vẫn còn có người…

An An nhìn một màn này, vừa đau lòng lại vừa thấy ganh tị. Bao nhiêu năm cô ôm một mảnh tương tư với anh, vậy mà đến tận bây giờ mới biết … hóa ra là anh đã sớm có người trong lòng. Cô gái ấy… thật hạnh phúc.

"Cô ấy là… "

Manh Manh đưa mắt nhìn sang An An rồi vô tư hỏi. Kỳ Thiếu Thương lúc này mới chợt nhớ đến sự hiện diện của cô. Quay lại phía sau lưng mình, thứ anh nhìn thấy chỉ là một đôi mắt lấp lánh nhưng ẩn chứa cả những giọt nước bên trong.

“Tôi là nhân viên bên phòng phát triển kế hoạch. Tổng Giám đốc gọi tôi lên để trao đổi một số việc… Nhưng bây giờ… chắc là không tiện.”

“Tôi… phiền hai người làm việc sao?”

“Không đâu! Cô Lương đừng hiểu lầm. Tôi… Tôi sẽ đến để trao đổi với Tổng Giám đốc sau cũng được ạ.”

Cố kéo ra một nụ cười, An An nhìn anh rồi nói.

"Tổng Giám đốc! Tôi xin phép đi trước. "

Manh Manh vui vẻ mỉm cười, kéo tay anh ra khỏi thang máy. Cánh cửa dần dần khép lại, Kỳ Thiếu Thương vẫn cứ đưa mắt nhìn vào trong. Đến khi cánh cửa đóng chặt, sót lại trong đáy mắt chỉ còn là ánh mắt đau lòng của cô. Tại sao… nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng anh lại cảm thấy có chút xót xa…

[…]

Ăn xong bữa trưa với Mục Trì Khiêm, Doanh Doanh không trở về công ty cùng anh mà muốn một mình đi chùa thắp hương. Anh có ý muốn đưa cô đi nhưng cô lại không muốn bản thân mình làm ảnh hưởng đến công việc của anh, vậy cho nên… cô tự đi một mình.

Tạm biệt nhau trước cửa công ty, Doanh Doanh một mình đứng ở một đoạn đường cách xa tập đoàn của anh để đón xe. Giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa, cô thật sự là có chút nản lòng rồi.

Ngay vào lúc cô muốn từ bỏ, một chiếc xe đắc tiền bỗng dừng lại trước mặt cô. Cửa xe hạ xuống, Doanh Doanh mới nhìn thấy người bên trong. Chỉ là khi nhìn thấy rồi, cô lại chẳng muốn nhìn thêm nữa.

“Lên xe đi.”

Cao Yến ngồi bên trong, khẽ quay đầu nhìn sang người bên ngoài. Giọng nói mềm mại không mang theo bất kỳ một loại cảm xúc nào nhỏ giọng nói với Doanh Doanh.

“Chúng ta… nói chuyện một lát đi.”

“Giữa tôi và cô… có chuyện gì đáng để nói sao?”

“Tất nhiên! Sao vậy? Sợ tôi gây bất lợi cho cô sao?”

“Tôi không chắc… nhưng thật lòng mà nói tôi không muốn ở cùng một chỗ với cô.”

“Vậy sao? Nếu là chuyện có liên quan đến Mục Trì Khiêm thì sao?”

Doanh Doanh im lặng không lên tiếng. Cao Yến nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.

“Nếu cô muốn biết thì lên xe, còn không thì… tôi không ép.”

Doanh Doanh vẫn không trả lời, chỉ là có hơi chần chừ một chút. Nhưng cuối cùng, cô vẫn ngồi vào trong xe của Cao Yến.

“Cô muốn nói chuyện gì?”

“Đừng vội! Chúng ta tìm một chỗ để ngồi trước đã. Cô muốn đi đâu?”

“Miếu Thiên Hậu!”

“Cũng được! Vậy tới đó trước rồi nói.”

Nói rồi, Cao Yến khởi động xe rời đi. Doanh Doanh ngồi bên cạnh cũng không nói thêm điều gì nữa.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rồi dừng lại trước cổng Miếu Thiên Hậu. Cả hai cùng mở cửa xe bước xuống, cùng đưa mắt nhìn vào bên trong.

Phía xa xa, sừng sững vươn mình tỏa bóng mát bên kia là một cây cổ thụ đã hàng trăm tuổi. Người ta còn gọi đó là cây nhân duyên.

“Người ta nói… viết tên của hai người vào hai mảnh vải lụa, cột vào một miếng ngọc bội sau đó ném nó lên. Nếu như có thể mắc vào đó thì hai người chắc chắn đã định sẵn có mối lương duyên.”

Cao Yến khẽ nói rồi mỉm cười. Cô ta chẳng biết Doanh Doanh có tin vào lời đồn thổi đó hay không, nhưng cô ta đã làm rất nhiều lần. Nhưng lần nào cũng thế, kết quả… chưa một lần nào có thể ném lên được. Vậy mới nói, cô và anh… vốn đã định sẵn là không duyên không phận…

“Cô tin sao?”

Doanh Doanh nhìn sang Cao Yến rồi nhỏ giọng hỏi.

“Tin chứ…”

“Vậy… kết quả thế nào?”

“Cô đoán xem…”

“Tôi nghĩ… cô không ném được.”

“Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì… tôi đã nhặt được rất nhiều mảnh vải có tên của cô và anh ấy.”